Mười Năm Không Bằng Một Tình Đầu

Chương 17



Khi thấy người khác cười nhạo tôi là trẻ mồ côi, cô ấy đã cầm gậy đuổi theo người ta suốt hai con phố.

Tiếc là dù đã mệt lả, cô ấy vẫn không bắt kịp, cuối cùng ngồi bên vệ đường và khóc một cách ấm ức.

Cô ấy thực sự trong sáng và tốt bụng.

Thực ra, tôi đã lén thích cô ấy từ rất sớm.

Nhưng tôi cũng biết rõ rằng cô ấy chỉ coi tôi như anh trai.

Cô ấy thích Thương Hằng, người nổi tiếng trong trường, chơi bóng rổ rất giỏi, được nhiều cô gái hâm mộ.

Sau đó, bố của Chung Vũ được chẩn đoán mắc ung thư.

Ông không nói với Chung Vũ, nhưng đã thông báo cho tôi ngay từ đầu.

Khi đi cùng ông để hóa trị, ông kể cho tôi nghe về những chuyện cũ.

Ông nói Chung Vũ là một đứa trẻ sinh non, mẹ cô ấy đã gặp tai nạn xe hơi khi mang thai bảy tháng và qua đời ngay lập tức.

Nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời, Chung Vũ mới được mổ ra khỏi bụng mẹ, nên từ nhỏ cơ thể cô ấy không tốt.

Ông thì luôn bận rộn với công việc, ít quan tâm đến Chung Vũ, cảm thấy rất có lỗi.

Ông không muốn tái hôn, nhưng vẫn muốn để lại cho Chung Vũ một người thân trên đời, nên đã đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi tôi.

Ông nói rằng tập đoàn Chung thị nhìn bên ngoài thì có vẻ hào nhoáng, nhưng bên trong đã bị mối mọt ăn mòn.

Khi ông qua đời, chú bác của Chung Vũ chắc chắn sẽ tìm cách rút ruột tài sản công ty, ông không muốn cả đời tâm huyết của mình đổ sông đổ bể, để đến cuối cùng con gái mình cũng không nhận được gì.

Ông nói Chung Vũ từ nhỏ đã không có mẹ, số phận thật khổ, ông không thể để cô ấy phải sống khổ nốt nửa đời còn lại.

Vì vậy, ông đã có kế hoạch từ trước, bỏ tiền ra nuôi tôi ăn học, tự tay dạy dỗ tôi.

Khi tôi đủ sức tự mình đứng vững, ông đã dùng tư cách nhà đầu tư để cấp vốn cho tôi, giúp tôi thăng tiến nhanh chóng.

Ông nói làm như vậy, tài sản có thể được chuyển ra khỏi nhà họ Chung một cách âm thầm.

Vì vậy ông đã bí mật nuôi tôi ở bên ngoài, không để ai biết quan hệ giữa tôi và nhà họ Chung, tránh đánh rắn động cỏ.

Sợ tôi nảy sinh suy nghĩ xấu, trước khi qua đời, ông đã bắt tôi ký một thỏa thuận chuyển nhượng tài sản.

Tất cả tài sản dưới tên tôi đều thuộc về Chung Vũ.

Và thỏa thuận này được làm thành ba bản.

Một bản tôi giữ, một bản ông đưa cho Chung Vũ được cất giữ trong két sắt của ngân hàng.

Khi Chung Vũ tròn ba mươi tuổi, ngân hàng sẽ liên hệ với cô ấy.

Còn một bản nữa được giữ bởi luật sư đã theo ông mấy chục năm.

Ông đã dành tất cả tình cảm của mình cho Chung Vũ.

Trước khi qua đời, ông nắm chặt lấy tay tôi, không cam lòng nói: “Nếu người mà Chung Vũ thích là con, thì tốt biết mấy.”

Hóa ra, bố biết tất cả.

Tôi quỳ gối trước giường bệnh, hai tay nắm chặt tay ông đang run rẩy, nghẹn ngào nói: “Không sao đâu, bố.”

“Con yêu cô ấy, đến chết cũng không thay đổi.”

HẾT.