Nguyệt Minh trầm tư nhìn màn hình máy tính thật lâu, Thanh Phương gửi đến cho cô thêm một email nữa, vẫn là một cuộc phẫu thuật thay nội tạng tương tự lần trước cùng dòng nội dung:
[Em suy nghĩ kỹ chưa? Một cái hẹn cũng không muốn cho tôi sao? Em có phải đang đánh giá thấp tôi không Minh? Sự việc lần này tôi biết khá rõ ràng đấy!]
Giọng điệu đầy cợt nhã khiến Nguyệt Minh có chút suy nghĩ, không phủ nhận được sự tò mò của cô về Thanh Phương trong chuyện lần này.
Nguyệt Minh chán ghét việc xem quá trình phẫu thuật máu me này, mỗi lần xem, trên trán cô đều xuất hiện thêm một tầng mồ hôi mỏng, nhưng có một điều khiến cô cố gắng xem đi xem lại đoạn clip, chính là bóng dáng của người bác sĩ chủ trì kíp mổ này. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Mọi âm thanh đều bị kỹ thuật chỉnh sửa, không thể nhận ra giọng nói, nhưng dáng người lại không bị can thiệp, Nguyệt Minh replay đến lần thứ ba, cảm thấy cực kỳ khó chịu. Người này thật sự quá quen, mà chẳng nhớ được là ai!!!
Tổng giám đốc thở dài, tắt tab email, trên màn hình lại xuất hiện trang tiểu sử của một người đàn ông với mái tóc hoa râm điểm xuyến, gương mặt phong trần theo tháng năm, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Nguyệt Minh vô thức gõ ngón tay xuống mặt bàn, đọc đi đọc lại các thông tin về người đàn ông này.
Nguyễn Kim Đức, 59 tuổi, chủ tịch thành phố A, ứng cử viên nặng ký cho một chức vị lớn và khát vọng hơn.
Ngón tay cô trượt một cái trên trackpad, tiểu sử liền sang trang, con gái: Jade Nguyễn Ái Như - 27 tuổi, cựu sinh viên đại học S.
Người quen cũ, đàn em cũ, đối tượng chim chuột của bạn thân, hay nói đúng hơn là con nhỏ bạn thân nào đó bỗng nổi hứng đi học ké rồi tán luôn đàn em của cô...
Lúc còn ở nước ngoài, cô đã biết đàn em này có xuất thân không phải dạng vừa, nhưng bây giờ mới rõ hóa ra là "con ông cháu cha", thật sự ở đời chẳng thể đánh giá được bất cứ chuyện gì qua vẻ bề ngoài.
Thông tin về gia đình của quan "triều đình", đều rất khó tìm, nhưng nếu dụng tâm và biết cách khai thác, vẫn sẽ đào ra được. Nguyệt Minh lại một lần nữa khen Khả Hân, nói và làm rất nhanh, cô chỉ nói vu vơ một chút, nàng thư ký liền thu thập rất tỉ mỉ.
Ting— Nguyệt Minh mở điện thoại, là tin nhắn hình ảnh của Hạ Băng gửi đến, cô nhìn người con gái bên cạnh nàng ấy, bất giác thở dài.
Jade Ái Như!?
Phải làm vậy thật sao?
Nguyệt Minh thật sự không muốn lôi ai vào cả, nhưng mà còn cách khác sao?
.
-Để đánh đường dài, không thể nào lộ mặt đấu trực diện được.- Nguyệt Minh ngồi giữa phòng họp rộng lớn của T Group.- Chị hai đi theo cách này và đã thua rồi, chúng ta nên rút kinh nghiệm, tên con hoang này có thể ngông cuồng như vậy chắc chắn là vì cha nó chống lưng.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
-Đúng vậy, đánh giáp lá cà như đợt đấu thầu, bên đó hẳn cũng đề phòng mình.- Hạ Băng bắt chéo chân, lả lơi tựa vào lưng ghế.
Khả Hân thì như cũ lắng nghe hai chị nói.
-Thật ra, đường đi tớ vẽ chính là một mặt đánh trực diện gây rối loạn, mặt khác là từ sau đục nước béo cò, khiến bên đó không kịp trở tay. Tuy bằng chứng chị hai để lại tương đối nhiều, nhưng vẫn chưa đủ chí mạng, cần phải câu giờ, tìm thêm bằng chứng càng tốt, triệt phá cả ổ luôn... Trên hết hiện tại không thể tin được ai, nếu không chuyện chị hai chết đâu bị kết luận vội vàng tới vậy?
-Quan trọng là chúng ta cần phải tìm một phe đáng tin cậy để đánh vào phía sau chứ gì?- Hạ Băng híp mắt.
-Đúng vậy.- Nguyệt Minh gật gù.- Có một câu nói rất hay, kẻ thù của kẻ thù là bạn, kẻ đứng sau lại vừa vặn có rất nhiều kẻ thù.
-Ồ.- Hạ Băng tỏ vẻ chờ mong câu tiếp.
-Em có vài lựa chọn.- Khả Hân lúc này mới đưa tài liệu cho hai chị.
Nguyệt Minh lật xem, có chút ngạc nhiên.
-Ủa, sao em biết mà chuẩn bị sẵn?- Hạ Băng nở nụ cười, tay chống cằm nhìn cô em gái nhỏ.
Khả Hân cười đáp.
-Em cũng nghĩ đến cách này, mấy vị đại nhân luôn luôn có phe phái mà. Quan trọng bây giờ lag lựa chọn nền văn minh.
-Ừm, tốt lắm.- Nguyệt Minh khẽ vỗ vai Khả Hân tán dương.- Nhưng mà có phe phái thì cũng sẽ có nằm vùng, mấy người đó hay có cuộc chiến tình báo, nên quan trọng nhất với chúng ta là tiếp cận khéo léo, không để lộ.
Tài liệu Khả Hân đưa cho hai người chính là danh sách các phe đối lập với người chống lưng cho Mai Phước Hưng, cắt đứt hậu thuẫn, hắn sẽ suy yếu đi.
Trong tình hình không thể tin tưởng ai, cách tốt nhất là mượn tay người khác để xử lý đối phương. Chính trị và kinh doanh luôn có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, doanh nhân càng làm lớn thì càng cần phải dựa dẫm vào các mối quan hệ, ít nhiều cũng phải có. Nhà họ Hoàng rất chú trọng điều này, từ xưa đến nay luôn giữ thái độ tích cực và trung lập, cố gắng không làm mất lòng bất kỳ ai.
Cá lớn nuốt cá bé, đạo lý bất di bất dịch hàng vạn năm, muốn bước lên được chỗ cao một cách vững vàng nhất, nắm thóp đối thủ là điều cần thiết.
-Ồ, người quen nè!
Trong lúc Nguyệt Minh vẫn đang trầm mặc, Hạ Băng bỗng reo lên, cô nhìn sang.
-Đây... không phải là người yêu cũ của cậu sao?- Đập vào mắt Nguyệt Minh là hình ảnh một cô gái có gương mặt rất quen thuộc. - Dạo này còn dây dưa không?
-Gì mà người yêu cũ, người ta đã yêu ai đâu mà có người yêu cũ!?- Hạ Băng bĩu môi, tỏ vẻ oan ức.
Ngay lập tức, nàng ấy nhận được ánh mắt khinh thường của Nguyệt Minh và Khả Hân.
-Hừ, hồi đi học còn suốt ngày dính lấy nhau vậy mà nói không phải người yêu, ai tin?- Nguyệt Minh lật tài liệu của mình đến trang đó để xem.
Nguyễn Ái Như. Jade Nguyễn.
-Bạn giường thôi, đừng dùng từ người yêu nghe bó buộc quá, bọn tớ đều tôn trọng tự do của nhau. Nếu dính nhau mà bị gọi là người yêu, thì người yêu nhưng không dính nhau như cậu với Thanh Phương gọi là gì?- Hạ Băng nhếch môi tỏ vẻ thách thức.
-Chà, không ngờ lại có quen biết chị Fuyu nha!- Khả Hân xoa cằm, tỏ vẻ nhân sinh thật lắm trùng hợp.
-Em không biết sao? Chị cảm thấy trên trái đất này bất cứ ai không phải giống đực đều có thể là người yêu cũ của cậu ta.- Nguyệt Minh quay sang Khả Hân, chủ động bỏ qua vế sau của Hạ Băng.
-Ồ, thật xui rủi là không có bác sĩ An...- Hạ Băng bĩu môi.
Nguyệt Minh hừ một tiếng.
Khả Hân khẽ cười, cảm thấy hai chị tranh luận luôn thú vị, sau đó nêu ý kiến của mình.
-Nhưng nếu đã là người quen của chị Duyu, vậy có phải không dùng được cô gái này rồi không?
-Không!
Không hẹn, cả hai người chị đồng thanh đáp lời Khả Hân. Thấy thư ký nhỏ ngạc nhiên, Hạ Băng liền giải thích.
-Jade và chị không ghét nhau, kiểu soulmate ấy!
-Wow, mấy mối quan hệ của chị ảo ma thật luôn á!? - Khả Hân nói rồi lại tính nhẩm mấy mối quan hệ bị đồn đoán của Hạ Băng.
-Ờ, tính của Jade nói chung là cũng quái y hệt cậu ta vậy.- Nguyệt Minh nhún vai nhận xét.- Vật hợp theo loài, nhưng thật ra Jade rất tốt.
-Quái? - Khả Hân đầy nghi hoặc nhìn Hạ Băng.
Hạ Băng lườm Nguyệt Minh, người vừa buông lời nhận xét nàng ấy với vẻ mặt chắc như đinh đóng cột.
-Nói chung là bọn chị quan hệ FWB, lâu lâu nhớ nhau thì gặp thôi.
-Đấy, chị nói là bệnh như nhau mà!
Nguyệt Minh tiếp tục xem tiếp tài liệu, loại quan hệ này cô không dám nghĩ tới, cũng chưa từng dám nghĩ đến, hay nói thẳng ra là bài trừ. Lần duy nhất cô phạm sai lầm chính là quen với người có loại suy nghĩ này, Thanh Phương...
Là bạn thân, Nguyệt Minh không muốn tiến sâu hơn trong việc phán xét hay ép buộc Hạ Băng nghĩ nghiêm túc về vấn đề tình cảm. Thi thoảng, cô chỉ nói thoáng qua, mong Hạ Băng sẽ thật sự nghiêm túc nhìn nhận, nàng ấy nhận ra thì tốt, không nhận ra cũng không sao.
Dù sao thì khi phạm sai lầm, người chịu hậu quả chính là Hạ Băng, cứ để nàng ấy tự chịu trách nhiệm, đau khổ để trưởng thành.
Nếu vấp ngã không đứng dậy được, Nguyệt Minh sẽ nâng Hạ Băng dậy, khôn thì đứng lên tiến về phía trước, còn vẫn ngu thì cứ té tiếp đi.
Nguyệt Minh luôn rất sẵn lòng kéo Hạ Băng dậy để té tiếp... té đến khi nào khôn ra thì thôi.
-Mà này, chuyện này tớ lo được, đừng phiền đến người ta, Jade không nên bị lợi dụng.- Nguyệt Minh nói thật lòng, tuy cô không hiểu sâu câu chuyện mà Jade mắc phải, nhưng chỉ cần thấy mặt ngoài Jade vẫn còn dây dưa với Hạ Băng là cô đã thương cảm cho cô đàn em này rồi.
Hạ Băng còn đang bận diễn giải cho Khả Hân nghe về mối quan hệ của mình và Jade thời đại học thì nghe Nguyệt Minh nói như vậy, giọng nói so với lúc tám chuyện có đôi phần trầm thấp, ngữ điệu nghiêm túc hơn hẳn.
Hạ Băng biết Nguyệt Minh luôn tôn trọng tình cảm, lợi dụng là không đúng, huống hồ vẫn có cách khác để gặp được người đàn ông này. Chỉ là, Hạ Băng nghĩ rằng muốn tránh gây động tĩnh nhất thì chỉ có cách này. Nàng ấy với Jade khá rõ ràng với nhau, cũng sẽ không gắn mác lợi dụng, trên hết, Jade còn đang rất cần nàng ấy lúc này để giải quyết một vài vấn đề với người cha quyền lực kia.
Lúc đấy, ba người họ không nói gì thêm về vấn đề này nữa, Hạ Băng cứ thế cho qua, rồi nàng ấy lại lỡ tay đẩy Nguyệt Minh lăn mấy vòng, hỏng hết cả tiểu cảnh tiền tỷ, trong lúc rơi vào tuyệt vọng vì nghĩ mình sắp bị thủ tiêu, đầu óc nàng ấy liền nhanh nhạy mà nảy số...
Đúng vậy, nàng ấy phải lấy công chuộc tội!!!
Đó cũng là lý do mà ngay ngày đầu cùng Jade sang đảo thiên đường, Hạ Băng đã nhanh trí gửi hình chụp cùng Jade cho Nguyệt Minh, tỏ ý muốn xin xỏ lấy công chuộc tội.
Nhưng Selina kia chỉ tặng lại cho nàng ấy hai chữ đã xem, chấm hết.
.
Một buổi chiều rảnh rỗi, Gia An đưa Joy cục cưng đi dạo ở công viên gần nhà, tuy chẳng có tiến triển gì trong chuyện giảng hòa, nhưng nàng nhận ra cả hai đều cần thời gian suy xét.
Gia An ngồi xuống thảm picnic, Joy cục cưng vẫn đang rất hứng thú với việc tập đi nên chạy lon ton xung quanh nàng.
Vừa đón nhận những cơn gió chiều tươi mát từ dòng sông ven công viên, vừa nhìn cục cưng chập chững chạy tới chạy lui, chốc chốc lại lao vào ôm cổ nàng hôn một cái... Bao nhiêu buồn bực cũng vì sự dễ thương này bay sạch, cùng họ Hoàng mà bạn nhỏ này đáng yêu quá đi!
Joy cục cưng mặc một bộ yếm hồng xinh xắn, trên vai mang một cái túi mini Hạ Băng tặng hồi sinh nhật, một tay ôm bạn mèo Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang với gương mặt khó ở. Cục cưng đi dạo xung quanh, sự chú ý rơi vào một bông hoa ven đường, chiếc miệng nhỏ chu ra, bé cúi người xuống, dùng tay ngắt lấy bông hoa.
Bé con dò dẫm đứng dậy, bên tay rảnh rỗi lần này đã có thêm bông hoa nhỏ xinh, bé muốn mang tặng Gia An. Joy hớn hở muốn tăng tốc độ chạy về, nhưng vì vẫn trong giai đoạn tập đi, bước chân chưa vững, mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
-Joy!- Gia An từ xa thấy liền bật người đứng dậy.
Thật may là Joy không có té xuống đất, một vòng tay đã kịp bế bé lên, các vệ sĩ lúc này cũng di chuyển lại gần, vì để bé thỏa sức vui chơi mà họ chỉ dám đứng từ xa.
Gia An còn chưa kịp thở phào thì liền như bị điện giật, điếng cả người.
-Bỏ Joy xuống.- Gia An bước thật nhanh đến, mặt đối mặt với người đang bế Joy.
-Một lời cảm ơn cũng không có à?- Quỳnh Chi nhún vai, tỏ vẻ có chút đau lòng vì. Cô ta không vội thả Joy ra mà chăm chú nhìn bé thật kỹ càng, ánh mắt loé sáng hệt như vừa nhận ra điều gì đó.
-Gia An ngày xưa đâu có bất lịch sự như vậy?
Joy cục cưng bị người lạ động vào thì hết hồn, vừa được thả xuống đất liền khóc ré lên. Gia An liền ôm Joy vào lòng vỗ về, cũng chẳng thèm đáp lời Quỳnh Chi, nàng xoay người muốn về nhà.
Một màn này hiển nhiên rơi vào mắt của Quỳnh Chi, cô ta nhếch môi, nhìn bóng lưng của Gia An nói vọng theo.
-Bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn có sở thích nuôi con dùm người ta, ha?
Bước chân Gia An hơi khựng lại, vòng tay nàng ôm Joy chặt hơn, sau đó lại tiếp tục bước đi.
Mãi đến khi Gia An khuất khỏi tầm mắt, Quỳnh Chi mới thu lại nụ cười đầy ẩn ý của mình rồi trở ra đường chính, ngồi vào chiếc xe hơi đen đậu trên đường.
-Chị xem thử cái này ạ.
Trợ lý thấy Quỳnh Chi trở lại với vẻ mặt không vui, có chút sợ sệt, nhưng nói cho cùng thì công việc vẫn là công việc, không báo cáo cho cô ta có khi bị thủ tiêu.
Quỳnh Chi vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại không khỏi suy nghĩ thêm về đứa trẻ tên Joy, con gái của Nhật Minh và người kia. Giọng của trợ lý bên cạnh khiến cô ta cảm thấy phiền, làm xáo trộn không gian yên tĩnh. Cô ta ghét việc mọi thứ đi lệch khỏi quỹ đạo đã định sẵn, càng ghét những người không chịu nghe lời mình.
-Là tài liệu công việc sao?- Quỳnh Chi nhướng mày.
-Vâng, đúng là chị vẫn có thể nghỉ ngơi tiếp không làm gì, nhưng mà... bắt đầu có những tin đồn không hay về chị khiến ông Hưng phiền lòng.
Quỳnh Chi mở tài liệu, xem một chút lại khẽ tặc lưỡi.
-Chương trình tuyển chọn idol thì tìm tôi làm gì?
-Chị đừng xem thường. Đây là chương trình của đạo diễn Vy đó, mấy năm gần đây format này cực kỳ hot ở nước ngoài, hơn nữa, chị mà làm MC sẽ rất có lợi đó ạ...
Quỳnh Chi khó chịu ra mặt, lại vất sang một bên cho trợ lý.
-Tuy cái này chỉ mới là sườn chương trình thôi, nhưng em nghe tin hành lang dàn Mentor không phải dạng vừa đâu, nghe đâu là có cả ngôi sao quốc tế, ngồi chung mâm với những người này sẽ giúp cho đợt comeback của chị hoành tráng hơn.- Trợ lý nói đến đây đột nhiên tỏ ra cực kỳ phấn khích.
-Chị biết cô Fuyu mới về nước không, em nghe đồn có cô ấy làm Mentor đó, trời ạ, đẹp gái cực kỳ!- Cô ấy bắt đầu luyên thuyên, nhưng Quỳnh Chi lại đi vào thế giới riêng của mình.
Quỳnh Chi hiểu rõ ý định của Mai Phước Hưng, sắp có đợt hàng mới, lại chuẩn bị rửa tiền quy mô lớn, hắn muốn cô ta phải HOT nhất có thể. Thật tình, bộ phim vừa ra mắt đã rửa giúp hắn không ít tiền.
Quỳnh Chi làm gì cũng phải có plan A, plan B rồi cả plan C. Ngoài mặt yêu đương thắm thiết nghe lời là vậy, nhưng cô ta vẫn bất mãn khi phải dưới cơ hắn, cô ta ghét cảm giác bản thân là con tốt, cô ta phải tìm cách đạp hắn đi ngay khi có thể.
-Phiền quá, tính sau đi.- Quỳnh Chi xoa huyệt thái dương, chẳng muốn để ý đến vấn đề này, lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.- Cô ta sao rồi?
-Ai ạ?
-Cô bị ngu à?- Quỳnh Chi trợn mắt.
Trợ lý cảm thấy thật oan uổng, một ngày không biết Quỳnh Chi đây nhắc bao nhiêu lần "cô ta", mà mỗi "cô ta" lại chỉ một đối tượng khác nhau, như mới vừa rồi: "Dừng xe, tôi đi nhìn cô ta một chút."
Đến lúc Quỳnh Chi đi ra mặt đối mặt với "cô ta" này, trợ lý mới biết chính là cô gái nhà bên, lần này thôi thì nhắm mắt trả lời đại vậy.
-Nếu là Thanh Phương thì không dứt được rồi.
-Chắc không?- Quỳnh Chi không hổ là diễn viên, kiểm soát biểu tình rất tốt, vừa trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, nhận được đáp án mong muốn thì tươi cười hài lòng.
-Chắc ạ, bây giờ cô ta đang khá lệ thuộc, số thuốc tăng gấp ba ạ.
-Ừm.- Quỳnh Chi gật gù.
Loại thuốc đưa cho Thanh Phương là một dạng ma tuý tổng hợp mới nghiên cứu, về độ gây nghiện không cần bàn tới, một khi đã dùng thì cực kỳ khó dứt khỏi. Tuy nhiên, điều cốt lõi của sản phẩm này là ở "công dụng" thần kỳ của nó, không khiến con nghiện trông bê tha xuống sắc, chỉ cần dùng đúng thời gian và đúng liều lượng có thể giúp người nghiện đạt được trạng thái hưng phấn, tâm tình tốt đẹp.
Loại này vì vậy không hề rẻ, đánh vào đúng đối tượng cậu ấm cô chiêu, những người bề ngoài đẹp gái/trai bên trong nhiều tiền, tuổi trẻ bồng bột háo thắng... Chẳng trách Mai Phước Hưng tâm đắc như vậy.
Nhắc tới Thanh Phương, Quỳnh Chi liền không khỏi nghĩ đến Gia An cùng người yêu mới của nàng.
Tốn không ít tiền để có thể mua một căn nhà gần cạnh bên như vậy chỉ để quan sát đối tượng, nhưng sau chuyện giao thừa hôm đó, Quỳnh Chi hết sức quan ngại liệu mình có đánh giá quá cao Nguyệt Minh hay không?
Cảm giác người đánh vào FF một đòn chí mạng vụ đấu thầu lần trước dường như chẳng phải cô ta...
Vì sao ư?
Vì Quỳnh Chi cảm thấy Nguyệt Minh và mấy người xung quanh rất ngáo!!?
Đành rằng hôm ấy cô ta bông đùa dùng súng ngắm chơi một chút, gì cũng chưa làm, ai mà ngờ Nguyệt Minh đã bị đồng đội xô gãy tay, khiến cả khu nháo nhào một trận.
Một màn Nguyệt Minh lăn đùng ra té mấy vòng trên đất khiến Quỳnh Chi thẫn thờ, đứng hình ngay lập tức, tình huống còn vi diệu hơn rất nhiều kịch bản phim truyền hình nữa, chưa kịp làm gì mà kẻ thù đã tự xung đột nội bộ?
Tiếp theo đó quá hỗn loạn, Quỳnh Chi vội nấp đi, nhưng Gia Minh tìm đến... Nhớ đến gã đàn ông này liền khiến Quỳnh Chi bật cười, ông ta nghĩ sẽ bao bọc, che giấu Gia An được cả đời sao?
Không-đời-nào!
Trợ lý vì giọng cười này mà giật thót người, thầm nghĩ cô ta chắc là lên cơn nữa rồi, nhưng chỉ dám nghĩ chứ không dám hó hé gì.
Quỳnh Chi cảm thấy khá tự tin về cái bẫy tiếp theo mà mình vạch ra, có gì đâu mà Mai Phước Hưng cứ phải dè chừng kia chứ?
Hắn ta hẳn cũng là đồ ngốc.
Cô ta sẽ chứng minh cho lũ ngốc này biết, ván cờ này nằm trong tay cô ta. Ai mới là nhân vật chính trong câu chuyện này!
.
Ting—Thang máy dừng lại, hai cánh cửa mở ra, trên màn hình LED hiện lên số 112, cô gái trẻ bước vào phòng, trên tay cầm một túi da không biết chứa gì trong đó.
Vài người khác thấy người quen liền gật đầu, bộ dạng cung kính mở cửa giúp.
Cô gái thả từng bước đi thong dong mà vững chắc, xuyên qua hành lang với đầy các tranh ảnh đắt giá đến từ các họa sĩ nổi tiếng, cô dừng lại ngay ngắn ở vị trí chính giữa phòng, cúi người 90 độ.
-Chào Tổng giám đốc.
-Đến rồi sao?- Ghế da xoay lại, Thiên Hương phóng tầm mắt nhìn về cô gái trẻ.- Đã bảo bao lần, đừng có lễ nghĩa như vậy, gọi Dì như ngày thường thôi.
*****
Quỳnh Chi: Xem ra mình thông minh nhất bộ truyện này.
*Note: Bộ truyện được diễn ra tại một thế giới ảo tưởng do chính tác giả tưởng tượng ra, không liên quan gì đến thế giới bên ngoài, nên mọi người đừng áp đặt phải giống với bình thường.
Thương lắm mới warning: Mọi người thắt dây an toàn và đội nón bảo hiểm vào. Hội yếu tim nên skip tầm 10 chap =))