“Cũng đúng ha, hình như tiểu thư nhà họ Đường còn làm thư ký cho tổng giám đốc một thời gian nhỉ?”
“Đúng đúng! Còn nghe nói cô ta không thể sinh con, nên tổng giám đốc mới miễn cưỡng cưới vợ hiện tại đấy…”
“Ôi trời ạ, vậy có khi nào tổng giám đốc vẫn còn tình cảm với cô ta không?”
“Chắc vậy rồi…”
Mấy lời đồn vô căn cứ cứ thế truyền tai nhau, khiến tôi cảm thấy nực cười.
Việc Trình Hàn kết hôn vốn dĩ không công khai với truyền thông, chỉ có họ hàng và người thân quen mới biết.
Vậy mà chẳng hiểu Đường Uyển bịa đặt kiểu gì, có thể khiến cả công ty bàn tán rôm rả đến mức này?
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến tôi, mà còn gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng của Trình Hàn, không thể cứ để yên như vậy được.
Tôi đẩy cửa bước ra.
Mấy nhân viên đang tám chuyện lập tức im bặt, ánh mắt hoảng hốt, không dám nhìn thẳng vào tôi.
Tôi thản nhiên lướt qua bọn họ như không nghe thấy gì.
Mãi đến khi tôi khuất bóng, một người trong số họ mới thấp giọng nói:
“Vừa rồi… có phải là vợ của tổng giám đốc không?”
“Cô ấy có nghe thấy chúng ta nói chuyện không nhỉ? Nếu mách lẻo với tổng giám đốc thì có khi nào bọn mình bị đuổi việc không?”
“Sợ gì chứ? Cô ta cũng chỉ là người thay thế mà thôi. Chờ tổng giám đốc và tiểu thư nhà họ Đường quay lại với nhau, xem cô ta còn dám làm cao nữa không!”
Tôi im lặng lắc đầu, không muốn lãng phí thời gian với mấy kẻ thích hóng drama này.
Mấy người này, đúng là giống hệt đám "hậu cung fan" trên Weibo, thích bênh vực tiểu tam mà không cần biết đúng sai.
Không thèm quan tâm đến họ nữa, tôi đi thẳng vào thang máy, trực tiếp lên tầng cao nhất, định nói chuyện với Trình Hàn về chuyện này.
Ai ngờ, vừa bước ra khỏi thang máy, tôi liền nghe thấy tiếng trò chuyện của thư ký riêng của Trình Hàn—Vương Phương.
“Tch, cứ để yên đi, ai bảo tổng giám đốc lại chọn cô ta chứ? Cô ta chẳng qua chỉ là người thay thế, sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ thôi, lo làm gì?”
Tôi nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo.
Vương Phương là thư ký riêng của Trình Hàn.
Tôi không quan tâm lắm đến việc có bao nhiêu phụ nữ bị khí chất của chồng mình thu hút.
Nhưng không ngờ Vương Phương lại ngầm đứng về phía Đường Uyển, còn ngang nhiên nói mấy lời này.
Tôi không lập tức lên tiếng, mà đứng yên tại chỗ, nhìn cô ta cúp máy, sau đó quay lại với vẻ mặt đầy mỉa mai:
“Ôi chao, tôi không ngờ chị lại có sở thích nghe lén người khác đấy?”
___
Vừa rồi kiểm tra lại thì tớ thấy bị thừa tag 'hệ thống', thiết bị lỗi nên chưa chỉnh lại được. Mong mọi người thông cảm.