Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!

Chương 24



Tôi vốn đã không muốn lãng phí thêm thời gian với bọn họ, hơn nữa đám đông xung quanh đã bắt đầu tụ tập lại, cảnh tượng này đúng là khiến tôi chán ghét.

Thế nhưng, Đường lão gia vẫn chưa chịu buông tha, ông ta nhìn sang Đường phu nhân, ra hiệu bằng ánh mắt.

Ngay sau đó, Đường phu nhân lập tức gào khóc, giọng nói thảm thiết như thể đang bị ai đó bóp cổ:

“Huhu! Trời ơi, sao tôi lại sinh ra đứa con gái như thế này chứ! Tôi mang thai mười tháng, vất vả sinh ra nó, vậy mà giờ đây nó lại không chịu giúp đỡ ba mẹ mình!”

“Công ty nhà họ Đường đã phá sản, ba con đã phải đem cả căn nhà tổ tiên đi thế chấp rồi! Giờ chúng ta không còn gì nữa, vậy mà con còn muốn đuổi ba mẹ đi sao?!”

“Ôi, đúng là con gái nuôi từ nhỏ không bằng con ruột mà! Nếu là Uyển Uyển, nó nhất định sẽ không đối xử với chúng ta như vậy!”

Giọng bà ta càng ngày càng lớn, khóc đến mức trời long đất lở, đám đông xung quanh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

Một vài người thích lo chuyện bao đồng liền lên tiếng:

“Ôi trời! Cô gái này giàu có như thế, mà ngay cả ba mẹ ruột cũng không giúp sao?”

“Đúng đó! Nghe nói tài sản của nhà họ Trình cũng hàng tỷ đấy, chỉ cần ra tay giúp đỡ một chút thôi mà!”

“Ôi, bây giờ có tiền là thành bất hiếu luôn à? Cẩn thận bị trời đánh đấy!”

Tôi bật cười.

Những người này biết gì về tôi chứ?

Họ có biết hai người trước mặt tôi đây đã từng nói muốn dìm chết tôi không?

Họ có biết tôi đã bị đối xử như thế nào suốt hơn hai mươi năm qua không?

Ngay khi tôi chuẩn bị lên tiếng, thì một bàn tay ấm áp đặt lên eo tôi.

Là Trình Hàn.

Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy cưng chiều nhưng giọng nói lại lạnh đến mức có thể đóng băng không khí:

“Sao? Muốn phá sản rồi đến đây ăn vạ vợ tôi à?”

Anh híp mắt, quét mắt qua đám đông đang xì xào, rồi khẽ nhếch môi cười lạnh:

“Nếu có ai cảm thấy không giúp đỡ kẻ từng nhục mạ mình là sai, thì mời đứng ra đây, tôi lập tức để vợ tôi quyên góp cho các người, ai muốn tiền cứ tự nhiên đến nhận.”

Đám đông lập tức câm nín.

Tôi không nhịn được mà bật cười, chủ động khoác lấy tay Trình Hàn.

Sau đó, tôi quay đầu nhìn Đường lão gia và Đường phu nhân, từng chữ từng chữ nói rõ ràng:

“Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ nuôi dưỡng người từng muốn giết mình.”

“Mời hai người rời đi, nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

“Tặc tặc tặc!”

Tôi khoanh tay, nhìn Đường phu nhân đang khóc lóc lăn lộn dưới đất, đáy lòng chỉ cảm thấy buồn cười.

Bọn họ đến đây chặn tôi ngay cửa công ty, vừa gào khóc, vừa kể khổ, chẳng qua cũng chỉ là muốn tiền.

Nhưng thật đáng tiếc…

Tôi không ngu ngốc đến mức mắc mưu.