Muốn Làm Nữ Chính? Cô Đến Nhầm Truyện Rồi!

Chương 27



Tôi có chút chột dạ, vội vàng xoa nhẹ lồng ngực anh, giọng ngọt như đường:

“Sao mà quên được chứ! Chẳng qua là có chút chuyện ngoài ý muốn nên em về trễ thôi. Xin lỗi ông xã nha~”

Nghe tôi nũng nịu, sắc mặt anh lập tức dịu lại, nhưng ngay sau đó, anh trực tiếp bế bổng tôi lên, dùng chân đóng cửa lại.

"Á!" Tôi giật mình, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ anh, dán sát vào anh.

Ánh mắt Trình Hàn lấp lánh, ôm tôi đi thẳng về phòng ngủ, giọng nói trầm thấp có chút nguy hiểm:

“Em về trễ như vậy, vậy thì… bù đắp cho anh thế nào đây?”

Tôi bị đặt lên giường, anh cúi đầu, khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của anh.

Tôi vội vàng đưa tay chặn anh lại, lắp bắp:

“Đợi, đợi đã!”

Anh nhướng mày: “Hửm? Sao thế?”

Tôi hít sâu một hơi, đỏ mặt, sau đó nhỏ giọng nói:

“Vì… Em đang mang thai!”

“Thật sao?!”

Trình Hàn lập tức bật dậy, sau đó như nhận ra điều gì đó, anh hoảng hốt cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi, giọng nói lo lắng:

“Vợ ơi, lúc nãy em có bị ngã không? Có bị đau ở đâu không? Chúng ta đến bệnh viện ngay đi!”

Tôi phì cười, kéo tay anh đặt lên bụng mình, giọng dịu dàng:

“Không sao đâu ông xã! Con chúng ta vẫn rất khỏe, em không có bị thương gì cả.”

"À… Ừ…" Anh ngơ ngác gật đầu, nhưng ngay sau đó lại khẩn trương:

“Nhưng mà, bụng em có đau không? Con có đạp không?”

Tôi bất đắc dĩ nhìn anh, vỗ vỗ trán anh, bật cười:

“Đồ ngốc, em mới có thai được hai tháng thôi! Bây giờ con vẫn chỉ là một cái phôi thai bé xíu thôi mà!”

Sau khi biết tôi mang thai, mẹ chồng kiên quyết yêu cầu hai vợ chồng tôi dọn về ở cùng bà.

Bà nói thẳng là không yên tâm để tôi một mình với Trình Hàn—nhất là khi thằng con trai bà não toàn nghĩ đến chuyện làm chuyện xấu xa.

Bà sợ chỉ cần hai đứa ở chung, thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Từ ngày tôi mang thai, mẹ chồng chăm sóc tôi đến mức tôi còn tưởng mình là công chúa.

Bà từ bỏ hết mấy buổi tụ tập với bạn bè, bỏ luôn hội đánh mạt chược, toàn tâm toàn ý đọc tài liệu về dinh dưỡng, mỗi ngày đều nấu canh bồi bổ cho tôi.

Mỗi bữa ăn của tôi, bà đều thay đổi thực đơn, sợ tôi bị chán ăn, sợ tôi không đủ dinh dưỡng.

Tôi cảm động đến mức ôm lấy bà, nũng nịu nói:

“Mẹ ơi, mẹ cưng chiều con như vậy, con ngại lắm luôn đó! Đưa đồ ăn cho bảo mẫu làm cũng được mà, mẹ cứ nghỉ ngơi đi!”

Mẹ chồng tôi hừ một tiếng, trừng mắt nhìn tôi:

“Con có biết không? Lúc mẹ mang thai Trình Hàn, cả ngày bận rộn đến mức không có thời gian ăn uống tử tế. Đến lúc sinh ra, suýt chút nữa khó sinh, Trình Hàn lúc đó cũng suýt chết non!”

“Con gái mang thai chẳng khác gì đi một vòng trước cửa quỷ môn quan, sao mẹ có thể lơ là được?”