GIỚI THIỆU:
Ta vừa mới tiến cung, Hoàng hậu nương nương người nuôi dưỡng Thái tử liền băng hà.
Ta nhặt được một ngôi vị hoàng hậu và một đứa con trai "hời".
Thái tử tính khí quái gở, ta việc gì cũng thuận theo hắn, coi hắn như tổ tông mà dỗ dành.
Chỉ là...
Ánh mắt của tiểu sói con này nhìn ta, sao càng lúc càng thấy chẳng đúng lắm?
01
Ta vừa mới nhập cung, Hoàng hậu nương nương người nuôi dưỡng Thái tử liền băng hà.
Ngôi vị Hoàng hậu cùng đứa con trai nuôi cứ thế mà rơi vào tay ta, chẳng tốn một xu.
Người người đều ngưỡng mộ ta vận số tốt, một bước lên mây, nhưng ta thì chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi.
Trong cung truyền nhau một câu: "Thái tử như sắt đá, Hoàng hậu như nước chảy."
Chẳng rõ là Hoàng thượng khắc thê, hay Thái tử Tề Nguyên khắc mẫu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngoài sinh mẫu là Lý Hoàng hậu, tiểu tử này còn khiến hai vị dưỡng mẫu phải rời khỏi nhân gian Trần Hoàng hậu và Triệu Hoàng hậu.
Trần thị làm Hoàng hậu đến năm thứ tư thì vì họa trù yểm mà bị phế;
Còn Triệu Hoàng hậu... khỏi cần nói, vừa mới nhập thổ chưa được bao lâu.
Ngoài ra, còn có lời đồn rằng hắn là đứa nhỏ tính tình quái dị, trí tuệ đến mức như yêu nghiệt, thậm chí mang theo vài phần âm u tà khí.
Là vị Hoàng hậu thứ tư sắp được sắc phong, ta bất an vô cùng, mấy đêm liền không yên giấc, chỉ e mình sẽ trở thành kẻ kế tiếp bị đưa đi.
Trằn trọc suy nghĩ suốt hai đêm, ta quyết định cứ tận nhân lực, trước tiên phải dỗ được Thái tử, coi hắn như phụ thân, như tổ tông mà cung kính phụng dưỡng; còn sống được bao lâu, thì đành phó mặc cho trời.
Tề Nguyên được đưa đến làm con dưới danh nghĩa của ta, dĩ nhiên phải dọn vào ở trong tẩm cung của ta.
Đứa nhỏ này có gương mặt khiến người ta vừa nhìn đã ưa lông mày đậm mà thanh tú, sống mũi cao thẳng, môi mỏng sắc hồng như hoa tường vi.
Nếu đặt ở ngoài cung, e là khăn tay, túi thơm của các cô nương sẽ chất thành núi trước mặt hắn.
"Nhi thần bái kiến mẫu hậu."
Hắn cung kính hành lễ.
Tiếng "mẫu hậu" kia khiến ta vừa mừng vừa sợ, vội vàng đưa tay đỡ dậy.
Phải biết rằng, ta chỉ lớn hơn hắn có ba tuổi mà thôi.
Mấy ngày liền, ngoài việc hơi kiệm lời, hắn đều tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn.
Điều ấy khiến ta nảy sinh ảo giác, nghĩ rằng lời đồn cũng không đến nỗi tin được cả, cái gọi là "hài tử âm trầm tà dị" có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ngay lúc ta vừa buông lỏng cảnh giác, hắn đã đưa ra yêu cầu — muốn ta mỗi ngày đều phải đưa đón hắn đến học đường.
Ta không hề muốn nhận lời.
Mỗi sáng đã phải nghe các phi tần lải nhải là đủ mệt rồi, giờ lại còn bắt ta dậy sớm tối khuya đưa hắn đi học?
Nếu cứ tiếp tục hao tổn như vậy, e là chẳng mấy chốc ta cũng phải quy tiên theo các vị Hoàng hậu tiền nhiệm.
"Không được." Ta khéo léo từ chối.
Ta lười biếng tựa nghiêng người vào ghế, chậm rãi nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngươi không còn là hài tử nữa, huống hồ... cũng chưa từng nghe nói Triệu Hoàng hậu từng đưa đón ngươi."
Hắn cười nhạt, ánh mắt âm hiểm, giọng nói lạnh như băng:
"Nàng ta không thích ta. Cho nên, mẫu hậu cũng thấy rồi đó —— nàng ta c.h.ế.t rồi."
??
Toàn thân ta lạnh toát, rùng mình một cái, lập tức bật dậy.
"Ngày mai! Ngày mai mẫu hậu sẽ đích thân đưa ngươi đi!"
02
Giờ thì ta đã hiểu vì sao tiểu tử kia cứ nhất quyết đòi ta đưa đón hắn đến học đường.
Bởi vì trong học đường, các hoàng tử công chúa khác đều có mẫu phi đi cùng.
Hắn cũng muốn có.
Nhưng lại là kẻ kiêu ngạo c.h.ế.t đi được, không chịu nói thẳng, chỉ biết vòng vo quanh co, nửa uy h.i.ế.p nửa nhờ vả, ép ta phải chủ động nhận lời.
Thật đúng là vừa ương bướng, vừa khó chiều.
Dần dần, ta cũng rút ra được chút đạo lý: chỉ cần ta thuận theo hắn, quan tâm hắn, thì hắn sẽ không bày trò.
Thế là ta bắt đầu học cách làm một người "từ mẫu".
Lúc Thần phi và Hiền phi tranh đấu sống chết, ta thắp đèn suốt đêm trong thư phòng, cùng Thái tử ôn bài đọc sách;
Lúc Khánh phi buộc tội Thục phi hạ độc trong đồ ăn, tới trước mặt ta đòi phân xử, thì ta lại đang tất bật chăm sóc Thái tử ốm bệnh, chẳng rảnh mà lo;
Lúc Dư Quý nhân "tình cờ" múa trong ngự hoa viên để gặp Hoàng thượng, thì ta đang mướt mồ hôi trong tiểu trù phòng, làm điểm tâm cho Thái tử…
Các phi tần thì sau lưng đồng thanh châm chọc mỉa mai ta:
"Hoàng hậu nương nương quả thật để tâm đến Thái tử điện hạ vô cùng."
"Phải đó, nhà mẹ đẻ chẳng được yêu chiều, vào cung cũng không được sủng ái, chỉ còn biết đặt hy vọng vào khối vàng kia thôi."
…
Những lời ấy, quả thực đ.â.m thẳng vào tim ta.
Ta tên Thẩm Nguyệt Dao, phụ thân là Thừa tướng quyền cao chức trọng, còn ta lại là trưởng nữ mà ông chẳng mấy đoái hoài.
Mẫu thân ta vốn là nguyên phối chính thê của phụ thân, thế nhưng chẳng bao lâu sau khi ta chào đời, người liền bị phế truất, trở thành hưu thê bị đuổi khỏi vị trí chính thất.
Thẩm Thanh Ngọc muội muội cùng cha khác mẹ, do kế mẫu sinh ra mới chính là viên minh châu trong tay ông.
Phụ thân muốn để Thẩm Thanh Ngọc trở thành Thái tử phi, vì muốn mở đường cho nàng ta, liền đưa ta một thiếu nữ mười bảy tuổi vào cung gả cho lão Hoàng đế.
Chẳng ngờ đâu, vận khí ta lại tốt đến thế, một bước lên trời.
Thực ra, ngôi vị Hoàng hậu là lão Hoàng đế nể mặt Thẩm gia mà ban cho, chứ ông ta cũng chẳng có chút hứng thú gì với ta.
Hôm nay, hiếm hoi lắm ông mới nhớ tới ta, định triệu kiến một lần, vậy mà nửa đường lại bị một phi tần khác dùng chiêu trò kém cỏi lôi đi mất.
Đường đường là Hoàng hậu mà phải chịu cảnh uất ức thế này, ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Mẫu hậu có nhi thần còn chưa đủ hay sao?"