"Mẫu hậu, là nhi thần sai rồi. Người ăn chút gì đi, đừng để đói bụng."
Đứa nhỏ này hiếm khi dịu dàng dỗ người như vậy, mà ta thì cũng phát tiết xong rồi, cảm thấy ầm ĩ thêm cũng chẳng ích gì, bèn nhận lấy bát canh, chầm chậm uống.
04
Thẩm Thanh Ngọc tiến cung để “thăm hỏi” ta.
Từ trước ở trong phủ, nàng ta chỗ nào cũng gây sự với ta, nay thấy ta đã là Hoàng hậu, thì lại như mất trí nhớ, miệng ngọt như mía lùi, một tiếng “tỷ tỷ”, hai tiếng “tỷ tỷ”, gọi nghe thân thiết vô cùng.
Nhưng biết làm sao được?
Danh nghĩa, nàng vẫn là muội muội của ta, trước mặt người ngoài, ta còn phải phối hợp với nàng mà diễn cho tròn vai.
Trời đẹp, ta mời nàng dùng bữa ngoài hoa viên.
“Tỷ tỷ,” — nàng ta cười tủm tỉm, song rõ ràng là có ý khác — “Thái tử điện hạ bao giờ mới đến cùng chúng ta dùng bữa vậy?”
Tề Nguyên đang luyện kiếm, ta nhìn trời thấy cũng đã đến giờ dùng cơm, bèn bảo thị nữ đi mời hắn tới.
Tề Nguyên vừa bước đến hoa viên, chợt khựng lại, nói:
“Thứ dưới đất này là của mẫu hậu sao?”
Ta nhìn theo ánh mắt hắn, thấy trên mặt đất không biết ai đánh rơi một cái túi hương, màu hồng phấn, không phải loại ta thường dùng.
“À, không phải…” — ta vừa mở miệng, liền bị Thẩm Thanh Ngọc chen ngang:
“Điện hạ, là của muội.”
Nàng nở nụ cười dịu dàng:
“Điện hạ có thể nhặt giúp muội được không?”
Tề Nguyên liếc nàng một cái, ánh mắt thản nhiên nhưng lạnh lùng như băng, toát ra một loại uy nghi không giận mà vẫn khiến người khiếp sợ.
“Mẫu hậu đang nói, ngươi cắt ngang làm gì?”
Sắc mặt Thẩm Thanh Ngọc cứng đờ.
Năm xưa ở phủ, nàng ta đã quen ngang ngược với ta, quên mất rằng giờ đây là trong hoàng cung, thân phận của chúng ta đã không còn như xưa nữa.
“Chút quy củ cũng không có.”
Vừa dứt lời, hắn rút kiếm bên hông, mũi kiếm khẽ luồn qua dây túi hương trên đất, hất mạnh lên, đầu kiếm chỉ thẳng về phía nàng ta:
“Lần sau nếu không giữ được đồ, thì đừng dùng nữa.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thẩm Thanh Ngọc sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, run run rẩy rẩy đón lấy túi hương.
05
Tối đến, ta ngồi xuống dạy dỗ hắn:
“Con làm gì mà dọa người đến thế? Cúi xuống nhặt không được à? Cớ gì phải rút kiếm?”
“Không muốn, bẩn.”
Được rồi, đất bẩn, hắn mắc chứng sạch sẽ, ta hiểu mà.
“Haizz, hài tử ngươi…” Ta đưa tay day trán: “Con biết mục đích nàng ta tiến cung lần này là gì không?”
“Nhi thần biết.”
Hắn hừ lạnh một tiếng:
“Mẫu hậu không thích nàng ta, thì nhi thần cũng chẳng thích.”
Hắn bình thường rất ít khi bộc lộ rõ ràng yêu ghét đối với người khác.
Ta bỗng cảm thấy ấm lòng.
Quả là con mình nuôi, biết bênh người nhà.
“Tuy là thế… nhưng có lẽ nàng ta chính là Thái tử phi tương lai của con, chuyện này mẫu hậu cũng không thể làm gì được.”
Sắc mặt hắn sa sầm lại: “Vì sao?”
Ta nhẹ nhàng phân tích:
“Nàng là nữ nhi Thẩm gia, nếu con lấy nàng, tương lai khi đăng cơ sẽ có chỗ dựa vững chắc.”
Hắn bỗng nhìn ta chăm chú, ánh mắt sâu thẳm:
“Vậy mẫu hậu cũng nghĩ như thế sao?”
Ta khẽ lắc đầu, lại khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thôi thì… dù ta chán ghét phụ thân và muội muội mình đến mấy, nhưng Tề Nguyên cần một nhà mẹ vững mạnh để chống lưng sau này.
“Được thôi, mẫu hậu.”
Hắn thoáng nhượng bộ:
“Nhi thần nghe lời người, sẽ cưới một tiểu thư Thẩm gia làm chính thê. Nhưng tuyệt đối không thể là Thẩm Thanh Ngọc.”
“Chuyện này không do con chọn.” ta chỉnh lại “Thẩm gia chỉ có một nữ nhi là nàng ấy.”
Hắn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt tối lại, như có sóng ngầm cuộn trào trong đáy mắt.
“Mẫu hậu chẳng phải cũng là người Thẩm gia sao?”
Tim ta khựng lại một nhịp.
Ta hoảng đến mức lắp bắp:
“Ta… ta… con… con… con nghĩ cái gì thế hả? Ta là mẫu hậu của con đó! Nghịch tử! Con, ta, ta…”
Hắn khẽ bật cười, thu ánh mắt lại:
“Nhi thần chỉ đùa một chút thôi, sao mẫu hậu lại hoảng hốt như vậy?”
…
Ta tức đến nỗi suýt cắn nát môi.
“Tề Nguyên! Sau này không cho phép đem chuyện này ra đùa giỡn nữa, biết chưa!?”
06
Đêm Trừ Tịch.
Thân thể Hoàng thượng không khoẻ, ta phải thay người chủ trì yến tiệc trong cung, khách khứa đông đúc, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Tề Nguyên thay phụ hoàng đi kính rượu khắp nơi, sau lại bị một đám người kéo lại uống thêm không ít, tửu lượng có hạn, liền cáo lui khỏi tiệc.
Hắn say đến mức ánh mắt mơ màng, ngay cả vành tai cũng đỏ rực:
“Mẫu hậu, nhi thần ra ngoài tỉnh rượu một lát.”
Ta gật đầu.
Ngay sau đó, Thẩm Thanh Ngọc cũng bước đến trước mặt ta, yểu điệu thi lễ:
“Tỷ tỷ, muội cũng ra ngoài tỉnh rượu một chút.”
Ta đang bận tiếp chuyện đám nữ quyến, thuận miệng đáp lại một tiếng.
Nhưng chờ đã—
Ta bỗng khựng người lại, cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng ta xưa nay không uống rượu, tỉnh rượu cái gì?
Hơn nữa mặt đỏ tai hồng, biểu cảm lại thẹn thùng e ấp…
Ta lập tức gọi đại cung nữ Lựu Hoa đến:
“Thẩm Thanh Ngọc uống rượu à? Nàng uống với ai?”
“Với Thái tử điện hạ.”
“Lúc nãy trong tiệc, nhị tiểu thư đích thân rót rượu, còn nói là kính thay cho Hoàng hậu nương nương. Điện hạ không tiện từ chối trước mặt mọi người, nên đã uống.”
Ta lập tức sinh nghi:
“Ngươi âm thầm theo dõi nàng, xem thử rốt cuộc định làm gì.”
Lựu Hoa lĩnh mệnh rời đi, chẳng bao lâu sau đã vội vàng quay về.
“Điện hạ đang ở Trùng Hoa điện…” nàng ấp a ấp úng:
“Nhưng nô tỳ… nô tỳ nghe thấy bên trong có tiếng của nhị tiểu thư. Nương nương mau đến xem đi!”
Tim ta chợt trùng xuống.
Tâm tư của Thẩm Thanh Ngọc, ta vốn hiểu rất rõ, nhưng không ngờ nàng ta gan lại lớn đến vậy — dám công khai ra tay?
Ta vội sai Lựu Hoa ở lại trấn giữ cục diện, còn mình thì chạy như bay tới Trùng Hoa điện.
Trong điện, văng vẳng truyền ra tiếng nức nở yếu ớt mà kiều mỵ của Thẩm Thanh Ngọc:
“Điện hạ…”