Mưu Kế Của Chim Hoàng Yến

Chương 10



Tôi tiến sát lại gần anh, định hôn anh.

Chu Sâm Phi đột nhiên đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Tôi nhào tới hụt, úp mặt vào ghế sofa.

"Này này này, khó khăn lắm mới tâm đầu ý hợp, anh đi đâu vậy?"

Tôi lẩm bẩm: "Vừa bị phim nóng khơi dậy ham muốn rồi đây này."

17

Tôi đuổi theo ra ngoài.

Chu Sâm Phi lại đến chỗ Trương Quý Nhiễm giữa đêm khuya.

"Tôi hết kiên nhẫn rồi, giao chứng cứ phạm tội của Cố Kinh Tắc ra đây."

Trương Quý Nhiễm lo lắng nói: "Chứng cứ ở chỗ người tâm phúc của em, em vẫn chưa liên lạc được với cô ấy..."

"Vậy thì cô dọn ra khỏi Thiều Quang Viện."

Trương Quý Nhiễm sợ hãi: "Sâm Phi, sau khi em ra ngoài, Cố Kinh Tắc sẽ giam cầm em... Hắn ta sẽ đánh c.h.ế.t em mất. Anh đã hứa sẽ che chở cho em, tại sao lại nuốt lời..."

Ánh mắt sắc bén của Trương Quý Nhiễm quét về phía tôi.

Tôi khoanh tay, cười giả tạo với cô ta.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Là vì cô ta! Chu Sâm Phi, tại sao anh cũng giống như Cố Kinh Tắc, đều thay lòng đổi dạ! Năm đó nếu không phải em bỏ tiền chữa tai cho anh, thì anh..."

Chu Sâm Phi cắt ngang lời cô ta: "Thứ nhất, tôi mang ơn cô, nhưng tôi chưa từng yêu cô, cô không phải là bạch nguyệt quang mà tôi yêu mà không được. Thứ hai, cho dù tôi là người điếc, tôi cũng sẽ leo lên từ đáy xã hội. Bởi vì tôi nhất định phải trả thù Cố Kinh Tắc. Thứ ba, chút ân tình năm xưa, vào khoảnh khắc cô đẩy cô ấy xuống nước, đã gần như tan biến hết rồi. Tôi nói đủ rõ chưa?"

Trương Quý Nhiễm ngã phịch xuống ghế, nước mắt lăn dài: "Chứng cứ ở trong két sắt ngân hàng, mật mã là..."

Chu Sâm Phi có được thông tin mình muốn, liền xoay người bỏ đi.

Anh dừng lại trước mặt tôi.

Tôi mỉm cười: "Đi đi, đi hoàn thành màn trả thù cuối cùng của anh đi!"

Chu Sâm Phi giữ gáy tôi, hôn tôi.

Rất lâu sau, anh mới buông tôi ra, đi ra ngoài.

Trương Quý Nhiễm che mặt, khóc nức nở: "Cố Kinh Tắc mười tám tuổi yêu tôi như mạng sống, khi gặp tai nạn xe, hắn ta có thể không chút do dự lao về phía tôi. Người đàn ông sẵn sàng c.h.ế.t vì tôi như vậy, sau khi kết hôn lại ngoại tình hết lần này đến lần khác. Khi cãi nhau với tôi, hắn ta túm tóc tôi đến trước gương, chê bai tôi đã già rồi. Tôi mang theo con bài tẩy trở về Kinh Thành, tưởng rằng có thể nối lại tình xưa với Chu Sâm Phi... Kết quả, lại là một giấc mộng hão huyền. Tôi lấy nhầm người, năm nay tôi ba mươi tư tuổi rồi, cuộc đời tôi đã kết thúc rồi..."

"Sao lại thế được?"

Tôi hờ hững nói: "Chỉ cần chưa chết, thì cuộc đời sẽ không kết thúc. Muốn tiền thì đi kiếm, muốn ăn ngon thì cứ ăn, muốn ngủ với trai đẹp thì cứ ngủ. Cuộc đời, dễ như trở bàn tay."

Trương Quý Nhiễm ngẩng đầu lên, ngây người nhìn tôi, bỗng nhiên cười: "Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu, tại sao người như Chu Sâm Phi lại yêu cô."

Cô ta lau nước mắt, đưa tay về phía tôi: "Chuyện trước đây xin lỗi cô, làm quen lại lần nữa nhé, tôi là Trương Quý Nhiễm sắp bắt đầu cuộc sống mới."

Tôi hất tay cô ta ra, kiêu ngạo nói: "Hừ, tôi không thèm quen cô."

"Hừ, cô là đồ không biết điều."

Tôi không phục: "Hừ, cô là đồ giả tạo, là loại trà xanh tâm địa hiểm độc."

"Hừ, cô là đồ điệu đà, là loại hồ ly tinh hàng đầu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi: "Phì!"

Cô ta: "Phì!"

Tôi: "Phì phì!"

Tôi không phải thánh mẫu, sẽ không tha thứ cho cô ta, và tiếp tục ghét cô ta.

Chứng cứ mà Trương Quý Nhiễm nắm giữ, đủ để khiến Cố Kinh Tắc ngồi tù mọt gông cả ở Mỹ lẫn trong nước.

Cô ta xinh đẹp, nhìn là biết kiểu hoa phú quý được nuông chiều từ bé.

Cố Kinh Tắc vào tù hôm đó, Trương Quý Nhiễm rời khỏi Thiều Quang Viện.

18

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi phát hiện chiếc vòng ngọc cẩm thạch gia truyền trị giá hàng chục triệu tệ, đang được đeo trên cổ tay mình.

Tôi biết chiếc vòng này đã bị bán đấu giá, không ngờ người mua lại là Chu Sâm Phi.

Chu Sâm Phi đang mặc quần áo.

Tôi như không xương sống ôm anh từ phía sau, miệng cười toe toét: "Anh Sâm, đắt quá đi mất~"

"Vòng ngọc cao băng quá tầm thường, vòng ngọc gia truyền mới xứng với em."

Tôi vui vẻ hôn lên mặt anh một cái: "Anh Sâm, em yêu anh."

Anh nhìn tôi rất lâu.

Chú cáo nhỏ đầy phòng bị, cuối cùng cũng đã lộ ra cái bụng mềm mại với con sư tử nuôi dưỡng mình.

Lăn lộn, vẫy đuôi, muốn sư tử xoa bụng.

Chu Sâm Phi hiểu được tấm chân tình của tôi, cười rạng rỡ, hôn lên môi tôi.

Năm đó ai ai cũng cười nhạo tôi, vậy mà tôi lại là người thành công nhất.

Cả Kinh Thành ai mà không biết, chim hoàng yến mà Chu Sâm Phi nuôi đã thành danh.

Công ty tôi mở ngày càng lớn, tôi từ một diễn viên nhỏ bé vô danh, đã lột xác thành một nhân vật mới nổi trong giới kinh doanh.

Trong bữa tiệc sinh nhật của Chu Sâm Phi, có người anh em tốt hỏi anh: "Sâm Phi, hai người bên nhau cũng mấy năm rồi, chưa từng nghĩ đến việc cho cô ấy một danh phận sao?"

Chu Sâm Phi cười nói: "Không phải tôi không cho cô ấy danh phận, mà là cô ấy không muốn cho tôi danh phận. Cô ấy có tiền, xinh đẹp, tính cách lại đáng yêu, đàn ông muốn l.à.m t.ì.n.h nhân của cô ấy xếp hàng dài dằng dặc. Mấy người có biết tôi phải nỗ lực thế nào để giữ dáng không?"

Giản Dương nhếch mép: "Chuyện này... Sâm Phi, cậu là tổng tài cuồng vợ nhất mà tôi từng gặp đấy."

Tôi bật cười thành tiếng.

Mọi người nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn Chu Sâm Phi, hạnh phúc bước về phía anh, trên tay là chiếc nhẫn cầu hôn tôi đã đặt trước nửa năm.

Tôi không sợ gả nhầm người.

Đồng thời, tôi tin anh ấy chính là người đàn ông định mệnh của đời mình.

Vận xui của tôi đã dùng hết vào việc đầu thai rồi.

Sau sinh nhật mười tám tuổi, mỗi ngày của tôi đều là những khoảnh khắc may mắn.

(Hoàn toàn văn)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com