Mưu Kế Của Chim Hoàng Yến

Chương 8



Thẩm Vinh và Vương Khoèo nuốt nước miếng ừng ực, lộ rõ vẻ tham lam.

"Trong này có sáu trăm nghìn tệ, là tiền thuốc men tôi trả cho ba người. Còn lại, một xu cũng sẽ không có thêm nữa. Cầm tiền rồi thì cút."

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Sau khi Chu Sâm Phi rời đi, Vương Khoèo cầm lấy hai cọc tiền, hít hà: "Tôi với Đại Tráng, chia bốn trăm nghìn."

"Sao lại thế được?! Đây là tiền thuốc men, Đại Tráng có bị đánh đâu, không được chia!"

Vừa nói, Thẩm Vinh liền giơ tay định cướp tiền.

Vương Khoèo đẩy ông ta ra, mắt long lên sòng sọc: "Tôi bị thương nặng hơn, tôi phải được phần nhiều hơn!"

Mắt Thẩm Vinh đỏ ngầu, đây chính là sáu trăm nghìn tệ... Cả đời ông ta cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như vậy!

Thẩm Vinh nhìn thấy con d.a.o phay trên bàn, ông ta muốn độc chiếm sáu trăm nghìn này, liền lao tới túm lấy con dao, c.h.é.m một nhát vào cổ Vương Khoèo.

Vương Khoèo ngã xuống đất, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Thẩm Vinh đang định g.i.ế.c Vương Đại Tráng.

Vương Đại Tráng bưng cả nồi nước sôi, hắt thẳng về phía Thẩm Vinh.

Con d.a.o trên tay Thẩm Vinh rơi xuống đất, ông ta nhắm mắt lại, hét lên đau đớn.

Ngay sau đó, Vương Đại Tráng nổi điên, vung d.a.o loạn xạ c.h.é.m c.h.ế.t ông ta.



Chu Sâm Phi ngồi trong xe, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, liền nói với tài xế: "Lái xe."

13

Tôi biết được Thẩm Vinh và Vương Khoèo vì sáu trăm nghìn tệ mà g.i.ế.c hại lẫn nhau, Vương Đại Tráng bị cảnh sát đưa đi, trong lòng không có quá nhiều khác biệt.

Bọn họ c.h.ế.t vì lòng tham của chính mình, không trách được ai khác.

Tôi đến công ty của Chu Sâm Phi, cùng anh ăn trưa.

Vừa bước vào văn phòng, anh ra hiệu cho tôi, anh đang họp video với đồng nghiệp bên Mỹ.

Tôi chui vào gầm bàn làm việc rộng rãi của anh.

Chu Sâm Phi đang nói chuyện thì đột nhiên ngừng lại.

"Sếp, có vấn đề gì sao?"

Khóe miệng Chu Sâm Phi nhếch lên: "Không có gì, tiếp tục đi."



Chu Sâm Phi kết thúc cuộc họp video.

Tôi bĩu môi: "Lần sau, anh cũng phải hầu hạ em như thế này nhé."

"Anh rất sẵn lòng."

Mặt tôi đỏ bừng.

Tôi phóng khoáng, anh ấy thì kín đáo.

Chúng tôi đang chuẩn bị đi ăn.

Chu Sâm Phi nhận được một cuộc điện thoại, nói với tôi: "Xin lỗi, bên Hong Kong có chút vấn đề, anh phải bay qua đó xử lý ngay."

"Đi nhanh đi, cố gắng kiếm tiền nuôi em."

Anh cười, hôn lên trán tôi: "Ừ, khả năng tiêu tiền của em chính là động lực kiếm tiền của anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi thích nhất điểm này của anh, chưa bao giờ nói tôi tiêu nhiều, chỉ biết kiếm thêm tiền về.

Buổi chiều, khách hàng hẹn tôi gặp mặt, tôi bước vào phòng họp, nhìn thấy Cố Kinh Tắc.

Tôi lập tức lạnh mặt, quay người định bỏ đi.

Đột nhiên, máy chiếu phát một đoạn video.

Thiếu niên trong video... là Chu Sâm Phi mười tám tuổi.

Lúc đó tuy anh cao nhưng rất gầy, nhìn là biết kiểu học sinh ngoan ngoãn.

Cố Kinh Tắc cùng một đám phú nhị đại bắt nạt anh, bọn họ cắt tóc anh, đổ vào cốc nước, ép anh uống.

Bọn họ bắt anh cởi áo, dùng s.ú.n.g đồ chơi b.ắ.n anh, những viên bi sắt b.ắ.n vào người anh toàn vết bầm tím.

Cố Kinh Tắc cười ngông cuồng: "Học bá, nhìn vào ống kính nào. Viên tiếp theo, tao có b.ắ.n trúng mắt mày không nhỉ?"

Tôi siết chặt nắm đấm, móng tay đ.â.m vào da thịt, đau như cắt.

Lũ súc sinh này...

Thiếu niên Chu Sâm Phi ngẩng đầu lên, rõ ràng anh đang nhìn vào ống kính, nhưng tôi lại có cảm giác như chúng tôi đang nhìn nhau xuyên không gian vậy.

Ánh mắt anh kiên cường bất khuất, sáng như sao trời.

Cố Kinh Tắc ngồi trên ghế giám đốc, giọng điệu đầy vẻ khoe khoang: "Dù bọn tao có hành hạ nó thế nào, nó cũng chẳng hề sợ hãi, điều này làm tao rất bực mình. Vậy nên, tao chỉ có thể ra tay với người mà nó quan tâm nhất."

Cố Kinh Tắc phát một đoạn video khác.

Người trong video, là ông nội của Chu Sâm Phi.

Hàng năm tôi đều cùng Chu Sâm Phi đi tảo mộ cho ông.

14

Chu Sâm Phi và ông nội sống nương tựa lẫn nhau, ông nội dựa vào việc bán ve chai nuôi anh.

Trong video, Cố Kinh Tắc và đồng bọn đã động tay động chân vào chiếc xe ba bánh điện của ông nội.

Ông nội bán ve chai xong, đẩy chiếc xe ba bánh về nhà.

Động cơ xe bỗng nhiên bốc cháy, nhưng ông nội không hề hay biết.

Cố Kinh Tắc ngồi trên xe thể thao, cười nói: "Ông già, xe của ông cháy rồi đấy, ha ha ha!"

Ông nội lập tức dừng xe, mở yên xe, định lấy số tiền giấu bên dưới ra.

Lửa quá lớn, tiền của ông nội đã cháy thành tro bụi.

Ông nội đứng đó tay chân luống cuống, tay bị bỏng đến cháy xém, vừa tự trách vừa lo lắng nói: "Làm sao bây giờ... Đây là số tiền ta dành dụm bấy lâu nay, định mua giày thể thao cho Sâm Sâm mà..."

Ông nội sức khỏe không tốt, ho liên tục.

Vẻ mặt của ông lão khiến tôi đau lòng.

Cố Kinh Tắc nhún vai, nói: "Người nghèo coi tiền còn hơn mạng sống, ông già kia về nhà liền đổ bệnh, không bao lâu sau thì qua đời."

Cố Kinh Tắc lại phát đoạn video thứ ba.

Trong video, sau khi lo xong hậu sự cho ông nội, Chu Sâm Phi trở về nhà.

Cố Kinh Tắc và đồng bọn đã đợi sẵn anh ở đó.

Cố Kinh Tắc cho Chu Sâm Phi xem đoạn video thứ hai.

"Nếu không phải vì quá muốn mua giày cho mày, thì ông nội mày cũng chẳng tự làm mình tức chết. Vậy nên, là mày hại c.h.ế.t ông ấy."

Chu Sâm Phi nhìn chằm chằm vào video, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi như mưa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com