Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 14: Gợn sóng



 Sau trận mưa đầu thu, Lâm Tư Huyền chống một tay dưới cằm, nghe lớp phó văn thể mỹ giảng giải cho mình nghe về liên hoan văn nghệ kỷ niệm trường, đây là lần thứ ba nhỏ mời cậu chơi piano mở màn cho tiết mục của lớp.

Lâm Tư Huyền yên lặng nhìn nhỏ, dòm bề ngoài thì có vẻ lắng nghe rất chăm chú, nhưng thực tế thì từ ba phút trước cậu đã soạn sẵn cớ từ chối trong đầu rồi. Nhưng mà nhỏ cứ bắn cả tràng như súng liên thanh, cậu không tìm được cơ hội nào để chen ngang.

Nói thật thì người ta đã từ chối hai lần rồi mà vẫn còn rủ, chẳng có ý tứ gì.

Tuy Lâm Tư Huyền nghĩ vậy nhưng vẫn mỉm cười trông rõ là kiên nhẫn.

Cuối cùng thứ ngắt được tràng giang đại hải của nhỏ là một cái tin nhắn. Lâm Tư Huyền mở ra xem, chỉ có một chữ “Xong rồi”. Trần Ký tiếc chữ như vàng, đến cả dấu ngắt câu cũng tiết kiệm.

Hồi hè Lâm Tư Huyền đã sắm một chiếc xe đạp.

Đúng vậy, một đứa từ hồi cấp hai đến giờ ngày nào cũng có xe đưa rước lại mua một chiếc xe đạp. Thậm chí chiếc xe cậu mua còn không phải mẫu mới nhất có đầy đủ các chức năng được bày ở quầy trưng dụng ngoài trời trong trung tâm thương mại, mà là một chiếc xe đạp cũ rích sắp bị đào thải ở tít một cửa hàng đồ cũ nào đó chẳng mấy ai ghé.

Lúc mua về nhà còn cất trong kho hai tháng trời không thèm ngó ngàng gì, đến một hôm cuối thu tự dưng lại lấy ra.

Đó là một chiếc xe màu trắng, thân xe cũng coi như là hoàn chỉnh, không nhìn ra nó cổ lỗ sĩ đến mức nào, nhưng thật sự thì thiếu rất nhiều linh kiện.

Chuông xe bị hỏng, nghe như một con ếch câm vì bị đầu độc, lần đầu tiên Lâm Tư Huyền nghe đã thấy sởn gai ốc nên bảo Trần Ký sửa ngay. Tối hôm sau, Trần Ký thay cho cậu một cái chuông mới.

Đương nhiên không chỉ có chuông xe bị hỏng, tay lái cũng lỏng lẻo, quẹt trầy tay Lâm Tư Huyền. Lâm Tư Huyền vừa sát trùng vừa bảo Trần Ký nghĩ cách. Chiều hôm đó, Trần Ký thay cho cậu hai cái tay cầm mới.

Sau khi sửa đi sửa lại, cuối cùng chiếc xe cũng trông ra trò một tí. Nhưng Lâm Tư Huyền được đưa rước bao năm nay, kinh nghiệm đạp xe bằng không. Đi đường bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần lơ là một tí là đạp méo mó bẹo dạng liền, nửa tháng trời đã gặp hai tai nạn rồi.

Một lần là ở trong trường, Lâm Tư Huyền đạp xe tông trúng bồn hoa, người thì không sao nhưng xích xe thì tuột luốt. Lâm Tư Huyền gọi điện thoại cho Trần Ký, thế là Trần Ký phải dừng buổi tự học, sửa xe cho Lâm Tư Huyền hết cả tiếng đồng hồ dưới cái gió lạnh buốt đầu đông. Rõ ràng anh chỉ mặc mỗi một bộ đồng phục nhưng mồ hôi vẫn rịn ướt hai bên thái dương.

Một lần khác thì khổ sở hơn. Cuối tuần Lâm Tư Huyền ra đường chơi, không xem bản đồ mà chỉ đi lung tung, cuối cùng đạp tới một nơi hoang vu hẻo lánh. Khi cậu thấy lạnh quá muốn quay về thì xe bể bánh. Thế là Lâm Tư Huyền lại gọi cho Trần Ký, bắt Trần Ký xin nghỉ ở quán xiên nướng, mười giờ rưỡi tối đạp mười cây số đi tìm cậu.

Gặp được nhau rồi, Lâm Tư Huyền đổi xe với anh, Trần Ký đẩy chiếc xe cọc cạch đi phía sau, còn Lâm Tư Huyền thì tiếp tục thong dong đạp chiếc xe còn lại ở phía trước theo hình chữ S.

Đêm càng về khuya, đi gần hai cây số mới tìm thấy một trạm xe buýt có xe chạy khuya. Trong nửa tiếng đồng hồ đợi xe, Lâm Tư Huyền còn sai Trần Ký đi tìm tiệm tạp hóa mua cho mình ba thanh socola.

Lâm Tư Huyền vừa ăn socola vừa nhìn Trần Ký khuân hai chiếc xe lên xe buýt. Tài xế thấy Lâm Tư Huyền rụt hai tay trong tay áo vì sợ lạnh, nhấm nháp từng miếng nhỏ socola nên nảy sinh hiểu lầm:

– Muộn thế này, bệnh rồi mà vẫn cùng bạn đi sửa xe à?

Lâm Tư Huyền hùa theo bảo:

– Không sao ạ, tụi con thân nhau lắm.

Cũng may là chuyến khuya nên trên xe không có khách, Lâm Tư Huyền ngồi ở vị trí sát cửa sổ hàng thứ hai từ dưới đếm lên, Trần Ký để hai chiếc xe ở hàng cuối.

Lâm Tư Huyền ngả người ra ghế, hơi quay đầu về sau:

– Mấy giờ rồi?

Cậu nghe thấy Trần Ký trả lời:

– Một rưỡi sáng.

– Muộn thế cơ à? – Lâm Tư Huyền ngáp dài, trách anh – Cậu đẩy chậm quá, hôm nay tôi lại phải ngủ muộn.

Ai mà chứng kiến mọi chuyện thì đều sẽ cảm thấy Lâm Tư Huyền mua chiếc xe cà tàng này là để tra tấn Trần Ký.

Nhưng tiếc là không có ai.

Từ đầu hạ đến nay, Lâm Tư Huyền và Trần Ký “chung sống hòa thuận” đã được gần một học kỳ. Cán sự môn Văn cũng cảm động trước mối quan hệ của hai người. Nó từng đề xuất lấy câu chuyện “từ thù thành bạn” của hai người làm ví dụ cho bài báo tường với chủ đề “Dĩ hòa vi quý”, kêu gọi các bạn noi gương.

Lâm Tư Huyền nghe xong mà cảm động, sau đó thân thiện từ chối nó.

Lâm Tư Huyền thừa nhận thủ đoạn trả thù của mình khá trẻ con, nhưng cậu vẫn thấy vui. Vì Trần Ký đã thể hiện thái độ ghét cậu nói dối trước, nên cậu có thể đường hoàng đưa ra những yêu cầu đó, vì những yêu cầu vô lý đó đều là thật lòng.

Cậu cứ muốn ăn crème brulee vào những thời điểm không giống ai, cứ muốn mua một chiếc xe cà tàng hợp nhãn dù cho việc đi lại không có gì đáng lo, cứ muốn đạp xe đi lung tung với kỹ năng chạy xe tệ hại của mình trong đêm đông lạnh lẽo mà không cần bản đồ. Mà hậu quả của sự ngang ngược này đều do Trần Ký dọn dẹp.

Vào một chiều thứ Tư trời mưa nọ, Lâm Tư Huyền xin nghỉ để đi chụp ảnh thẻ.

Theo kế hoạch mà Lã Như Thanh đã vạch ra từ rất lâu trước đây thì hai tháng nữa cậu sẽ bắt đầu bồi dưỡng năng khiếu, trên tờ thông tin cá nhân của trung tâm bồi dưỡng yêu cầu một tấm ảnh thẻ hai inch mới.

Thật ra chuỗi tiệm chụp ảnh mà cậu thường ghé có một chi nhánh bên cạnh trung tâm thương mại gần trường học, nhưng sau bữa trưa hôm đó, Lâm Tư Huyền lại rất muốn ăn một loại bánh quy nhập khẩu mà chỉ có ở trung tâm tài chính phía Nam. Chỉ mất giây lát suy nghĩ, Lâm Tư Huyền quyết định bắt xe đi xa.

Vì nguyên nhân địa lý nên trừ khi phải đi mua sắm thì Lâm Tư Huyền chẳng mấy khi đến trung tâm tài chính. Lúc đi vào cổng cậu bị lạc đường, dáo dác nhìn quanh để tìm bảng chỉ dẫn.

Thế là cậu nhìn thấy Lâm Hoằng và bạn gái của ông ở trước cửa hàng mẹ và bé.

Đây là lần thứ hai Lâm Tư Huyền nhìn thấy người phụ nữ tầm thường về cả ngoại hình lẫn cách ăn mặc này, mà đến nay cậu vẫn chưa biết cô ta tên gì. Vì công việc và gia thế của cô ta chẳng có gì nổi trội, khi người khác bàn tán về cô ta thì chỉ trích ra cái mác chói mắt nhất của cô – bồ nhí của Lâm Hoằng.

Cậu đứng cách hai người đó không quá gần, cô ta và Lâm Hoằng đang cùng nhau bàn bạc và xem xét kỹ lượng giá trưng bày trước cửa hàng nên không hề dời mắt đi.

Còn tầm mắt Lâm Tư Huyền cũng chỉ nán lại ở chỗ họ chừng hai giây rồi theo biển chỉ dẫn đi đến tiệm chụp ảnh ở lầu hai.

Nhiếp ảnh gia và thợ trang điểm ai cũng chuyên nghiệp, chụp rất suôn sẻ. Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh tới tấp ngợi khen tướng mạo của cậu trong quá trình chụp ảnh, không biết là thật lòng hay là tinh thần chuyên nghiệp nên muốn đem lại giá trị cảm xúc cho khách hàng:

– Gương mặt em đẹp quá, 360 độ không góc chết luôn.

Lâm Tư Huyền vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm khi chụp ảnh:

– Cảm ơn chị, chị cũng rất đẹp.

Xong xuôi, Lâm Tư Huyền trở về trường, vừa kịp tiết Tiếng Anh cuối cùng.

May mắn thay, vừa vào phòng học thì ngoài trời mới bắt đầu đổ mưa. Mưa mùa đông lất phất không tiếng động, chảy dọc xuống theo cành cây khô, tạo ra hơi lạnh ẩm ướt. Cái lạnh tràn vào cơ thể không một chút ràng buộc, mặc sức hoành hành, vì thế dù cho Lâm Tư Huyền đã thử ngăn chặn các mạch thần kinh trong mình thì một phần ký ức năm bảy tuổi của cậu vẫn bị cái lạnh đánh thức.

Là ký ức về một lần cậu bị lừa.

Năm đó biệt thự lưng chừng núi của ông ngoại Lâm Tư Huyền mới vừa xây xong, vào ngày làm lễ tân gia, Lã Như Thanh dẫn hai bố con cậu cùng tới.

Hôm đó ông Lã rất vui, tuy ông không thể hiện ra mặt nhưng hiếm khi thấy ông nói với Lâm Tư Huyền mấy câu thân thiết như là “Con cứ xem đây là nhà” và “Con muốn làm gì cứ làm”.

Sau bữa cơm tối, người lớn vào phòng đọc sách thưởng thức tranh chữ, Lâm Tư Huyền ngây thơ thì nhìn thấy một con búp bê thiên thần tóc dài trong tủ kính. Cậu từng nhìn thấy món đồ chơi kiểu này ở cửa hàng mẹ và bé, nhưng từ khi chào đời tới giờ cậu chưa từng nhận được món đồ chơi nhồi bông nào.

Lâm Tư Huyền nhớ lại những gì ông đã nói với mình. “Muốn làm gì cứ làm” có nghĩa là cậu có thể chơi nó; “Cứ xem đây là nhà” nghĩa là dù có làm bể đồ cũng không phải là chuyện gì lớn. Thế là cậu cứ như vậy mà đập bể cửa kính tủ. Trùng hợp thay, công cụ mà cậu chọn là cái cốc sứ đã có tuổi đời nhất định do dượng đem tới.

Tất cả mọi người bâu xung quanh cậu, ông ngoại chủ trì tình hình chung:

– Sao lại vỡ kính? Con bất cẩn hay là cố tình? Con nói thật ông nghe, ông không trách con.

Một lần nữa Lâm Tư Huyền mắc bẫy, cậu ăn ngay nói thật:

– Tự con đập vỡ kính. Con muốn lấy con búp bê kia.

Câu nói này dấy lên một cơn sóng lớn. Cảnh tượng hôm ấy rất ồn ào và gay gắt, ký ức đã mờ nhòa, Lâm Tư Huyền chỉ nhớ sâu sắc dấu tay đỏ tươi sau khi ông ngoại quạt cho Lâm Hoằng một bạt tai.

– Đây là thứ mà mày nuôi dạy ra đó!

– Một thằng con trai thích chơi búp bê thì ra thể thống gì!

Lâm Tư Huyền bảy tuổi chực trào nước mắt, Lã Như Thanh đanh mặt, tức giận nói:

– Mày còn dám khóc? Sao không nói là bất cẩn làm vỡ hả?

Thế là Lâm Tư Huyền lại nuốt nước mắt vào trong. Đó là lần mà cậu tiến gần đến nước mắt nhất.

Lâm Hoằng ở biệt thự khúm na khúm núm rối rít xin lỗi, về đến nhà thì cãi nhau với Lã Như Thanh ba ngày ba đêm. Đến tối ngày thứ ba, Lã Như Thanh lái xe đưa Lâm Tư Huyền đi, giữa đường vẫn không nhịn được mà nhận điện thoại của Lâm Hoằng, tiếng cự cãi át cả tiếng đài phát thanh trên xe. Xe chạy mỗi lúc một nhanh hơn, nỗi sợ si.nh lý khiến Lâm Tư Huyền siết chặt đai an toàn, sau đó tận mắt chứng kiến đầu xe tông vào gốc cây.

Sau vụ tai nạn xe, trong nhà yên ắng một thời gian dài. Ngày nào cũng có người ghé thăm, Lâm Hoằng túc trực trong phòng bệnh của hai mẹ con, ôn hòa đáp lễ rồi cảm ơn.

Sau khi xuất viện, trong vòng một tháng, Lâm Tư Huyền đã học được cách làm sao để trở nên thông minh.

Trong mấy năm sau đó, cứ đến các bữa tiệc là cậu lại bịa ra một số câu chuyện như là Lã Như Thanh dẫn cậu ra công viên chơi, khi đến biệt thự lưng chừng núi trả lời ông ngoại thì bảo Lâm Hoằng sửa bài tập cho mình, Lã Như Thanh dẫn cậu đến phòng đàn, cậu nói với mẹ là mình rất thích chơi đàn. Câu cuối cùng nửa thật nửa giả, khi luyện đàn ở nhà, Lã Như Thanh thường ngồi bên cạnh quan sát cậu, cậu thật sự thích hai tiếng đồng hồ đó.

Trong một khoảng thời gian rất dài, ba người đều cố gắng duy trì tình trạng gia đình kiểu mẫu này, vì sự nghiệp, vì thể diện, và vì chính gia đình này. Nhưng dù Lâm Tư Huyền không gây ra thêm bất kỳ rắc rối nào thì cũng không thể ngăn chặn sự mục nát và thối rữa từ bên trong.

Điều duy nhất thay đổi là bây giờ Lâm Tư Huyền đã có thể nói với bản thân mình rằng mình không quan tâm gì đến chuyện này.

Lâm Tư Huyền nói dối quá nhiều, nhiều đến nỗi cậu sắp không phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả nữa rồi.

Chẳng hạn như lúc này, nhìn thấy Lâm Hoằng sắp sửa xây tổ ấm mới, cậu vẫn có thể tươi cười nói chuyện trôi chảy với nhân viên trong tiệm chụp ảnh, vẫn có thể ngồi học như thường trong tiết Tiếng Anh. Cậu không biết mình không nên bận lòng hay là thật sự không đếm xỉa gì đến chuyện này nữa.

Gần hết tiết mà mưa vẫn không có dấu hiệu muốn tạnh. Lâm Tư Huyền rất ghét trời mưa, cảm giác như mặt đất đang tan chảy, xương cốt cũng muốn rã ra thành từng mảnh.

Chuông tan học vang lên, Lâm Tư Huyền nghe tiếng mưa, ngồi mãi vẫn không chịu đứng lên. Đợi đến khi mọi người đi gần hết, Lâm Tư Huyền mới lên tiếng:

– Trần Ký.

Người được gọi tên quay đầu lại, im lặng nhìn cậu.

Có lẽ lúc này Lâm Tư Huyền đang nằm sấp trên bàn nên cậu cảm tưởng như Trần Ký lại cao thêm hai phân. Tay áo Trần Ký xắn lên, Lâm Tư Huyền nhìn thấy ở giữa hai đường gân trên cánh tay anh có một vết sẹo không dài cũng không ngắn. Cậu nhớ đó là vết thương lúc Trần Ký sửa xe, nhưng khi anh bị thương thì chẳng thấy kêu la gì, bây giờ thì đã lành hẳn rồi.

– Dù đâu? – Lâm Tư Huyền hỏi.

– Hỏng rồi. – Trần Ký nói – Để ngoài cửa bị người ta giẫm phải.

Lâm Tư Huyền ngáp dài, theo thói quen bảo:

– Lần này cậu đừng sang cổng Tây mua nữa, lần trước tôi đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cậu đến phòng giáo vụ xin họ một cây…

– Hôm nay tôi có việc. – Trần Ký ngắt ngang – Tôi phải ra ngoài với Viên Tầm.

Lâm Tư Huyền sững sờ giây lát, trong lúc này Trần Ký đã đội mũ áo hoodie bên trong đồng phục của mình lên, chuẩn bị dầm mưa chạy ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Trần Ký từ chối cậu.

Hiếm thấy thật. Lâm Tư Huyền rơi xuống một cơn sóng cảm xúc dữ dội nào đó, thậm chí cậu còn không thể phân biệt được thành phần cấu tạo của dòng chảy này, nên buột miệng nói ra:

– Cậu điên à? – Hơi thở của Lâm Tư Huyền tự dưng trở nên gấp gáp hơn – Có điên cũng không ích gì đâu, Trần Ký, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai, đi tìm dù đi.

Trần Ký bỏ hai cuốn sách cuối cùng vào cặp rồi kéo khóa lại, khoác balo lên vai.

Anh đi tới, chống hai tay lên bàn Lâm Tư Huyền. Lâm Tư Huyền đột nhiên bị bao quanh bởi mùi thảo dược, vô thức dừng lại nhịp thở của mình.

Trần Ký cúi người kéo gần khoảng cách giữa cả hai, giọng vẫn nhàn nhạt như vậy:

– Cậu đã nói lần thứ hai rồi đấy.

Nói xong, anh bỏ đi một mạch khỏi chỗ ngồi của Lâm Tư Huyền.