Chừng mười ngày sau khi rời khỏi Tích Quan, Lâm Tư Huyền mới phát hiện mình đã hoàn toàn quên mất một chuyện, đó là quên đưa Tô Hồng Đào bùa cầu may mà ban đầu cậu mua ở trong chùa, rõ ràng đã bỏ vào túi áo khoác nhưng cứ quên suốt.
Nhớ kĩ lại thì lỗi không phải chỉ do một mình cậu, rõ ràng đã chụp hình cho nhỏ rồi mà chẳng thấy nhỏ nhắc tới gì cả. Nhưng theo trải nghiệm của bản thân thì cái bùa cầu may rởm đó không hề phát huy tác dụng, đưa hay không đưa cũng thế.
Trong mười ngày này, Lâm Tư Huyền vẫn sống rất chật vật.
Chuyện đòi tiền chẳng mấy thuận lợi, Lâm Tư Huyền và mấy diễn viên xui xẻo khác có đến tìm hai, ba lần nhưng người phụ trách vẫn trơ ra, nói lý hay động tay động chân cũng không ăn thua, hỏi tới là bảo tình hình khó khăn không xoay được tiền. Có một anh trai kia cứng rắn hơn thậm chí còn giăng băng rôn, nhưng giăng được ba tiếng đồng hồ thì bị bắt gỡ xuống vì làm ảnh hưởng tới mỹ quan đô thị, thế là tốn hết mấy chục tệ mà chẳng làm được gì.
Đúng là “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”, tiền thì không đòi được, chủ nhà trọ mà Lâm Tư Huyền đã thuê hai năm lại nhắc khéo là dạo này bất động sản tiếp tục tăng giá, căn hộ cậu thuê cũng chuẩn bị lên giá rồi.
Cát-xê của “Khoảng lặng ngày tàn” thì chỉ được kết toán sau khi cả bộ phim được quay xong, mà số tiền thù lao này cũng chỉ đủ để cậu thuê tiếp nửa năm.
Để ứng phó với tình huống này, Lâm Tư Huyền phải nhanh chóng tìm công việc mới. Đỗ Triết lại giới thiệu cho cậu một đoàn phim nữa, cũng là phim chiếu mạng kinh phí thấp và còn là nam hai. Lâm Tư Huyền mất hai ngày mày mò kịch bản, ngày thứ hai sau khi thử vai thì được phó đạo diễn từ chối khéo.
Tối đó lúc dùng bữa, Đỗ Triết thấy cực kỳ khó hiểu:
– Lạ thật, mấy hôm trước anh nói chuyện với họ, họ còn nói chắc như đinh đóng cột là điều kiện về ngoại hình của em rất tốt, họ từ chối với lý do gì?
– Vẫn mửng cũ thôi. – Giọng Lâm Tư Huyền tỉnh bơ – Không có vai diễn nổi bật.
Đỗ Triết cảm thán:
– Nếu lần nào cũng dùng lý do này thì tới bao giờ người ta mới có vai diễn nổi bật được?
– Viện cớ cả thôi. – Lâm Tư Huyền đã quá quen – Chắc là tìm được người khác rồi.
– Hầy, sao em xui vậy nhỉ? Hai năm nữa tuổi chất chồng càng khó kiếm vai – Đỗ Triết do dự một lát rồi hỏi – Em không định liên lạc với bố em nữa à?
Không phải là không định, mà là hoàn toàn không thể liên lạc được.
Lúc trước, sau khi ông ngoại bị điều tra, vỏ bọc gia đình hoàn hảo vỡ tan tành chỉ trong một sớm một chiều, Lâm Hoằng và Lã Như Thanh cuối cùng cũng ly hôn theo ý nguyện. Lâm Hoằng đã có chuẩn bị từ trước, sản nghiệp của ông ta đã dần vạch rõ giới hạn với người nhà họ Lã từ lâu nên không bị ảnh hưởng gì. Cả đời này Lã Như Thanh chỉ biết đến biểu diễn, đương nhiên là không chịu nổi cú sốc này, trong vòng nửa năm đã không còn xu dính túi, áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần, cuối cùng nhập viện trong tình trạng suy sụp.
Lượng tình thân mà Lâm Tư Huyền nhận được trong đời ít như muối bỏ bể, mà tất cả số “muối” đó đều đến từ Lã Như Thanh. Dù bà chỉ xem Lâm Tư Huyền như một công cụ trình diễn đối ngoại thì ít ra bà cũng từng đi họp phụ huynh cho cậu, giám sát cậu tập đàn, việc giáo dục Lâm Tư Huyền đều do một tay bà lo toan. Khi dọn khỏi Đình Thủy Tạ, cũng chỉ có Lã Như Thanh gọi cậu tới, ngước mặt lên hỏi cậu: “Đi với mẹ nhé?”
Lâm Tư Huyền đứng nhìn bà hồi lâu, rồi bảo “Dạ”.
Mà trong mắt Lâm Hoằng, hai mẹ con cậu rặt một lũ ngạo mạn khinh đời, những năm tháng qua ông đã nhịn nhục quá nhiều trước nhà họ Lã rồi nên bây giờ ông căm ghét đến tận xương tủy.
Khi Lã Như Thanh lâm nguy, Lâm Hoằng có từng liên lạc với Lâm Tư Huyền một lần, bảo rằng có thể hỗ trợ vợ cũ một khoản tiền viện phí, nhưng với điều kiện là Lâm Tư Huyền phải gọi ông một tiếng “bố” sau hơn 15 năm qua.
Lúc đó sức khỏe Lã Như Thanh đã suy kiệt, thời gian còn lại không còn bao nhiêu nữa, mà Lâm Tư Huyền thì lại đương tuổi trẻ trung khỏe khoắn nhất, nên câu trả lời của cậu rất đơn giản: “Tôi không biết từ này đọc như thế nào, bởi lẽ cuộc đời tôi chưa gặp nó bao giờ.”
Từ bấy, hai người không còn qua lại nữa. Về sau, Lâm Tư Huyền thất bại hết lần này tới lần khác, thậm chí cậu còn từng nghi ngờ Lâm Hoằng đứng sau thao túng, nhưng khi đi tìm người rút vốn để thăm dò thì phát hiện người ta hoàn toàn không quen biết Lâm Hoằng. Sau khi quen được Đỗ Triết, cậu cũng từng nhờ anh đi thám thính tình hình, nhưng Đỗ Triết cũng nói hiện giờ Lâm Hoằng đang sống rất mỹ mãn với gia đình mới, không hề để tâm gì đến chuyện của Lâm Tư Huyền.
Bất luận có ra sao, dù có sa sút đến thảm cảnh thế nào đi nữa, thì cậu cũng tuyệt đối không quay lại liên lạc với Lâm Hoằng.
Đỗ Triết chỉ biết sơ sơ về chuyện năm xưa, Lâm Tư Huyền không giải thích nhiều, chỉ trả lời gọn lỏn:
– Chưa từng có ý định.
Đỗ Triết cũng là người tinh ý, nói đùa để chuyển chủ đề:
– Hay nhân lúc mặt mũi còn tươi mơn mởn đi tìm anh đại gia nào đó kiếm ít tiền phòng thân, ít ra sau này còn được ăn no mặc ấm.
Lâm Tư Huyền nhếch khóe miệng, cũng hùa theo giỡn:
– Thôi, em vừa không biết chịu khổ, vừa nhát gan, lỡ đụng phải tên nào có sở thích quái lạ, hắn trói em lên giường xong đi tắm, chắc em phải gọi Siri báo cảnh sát luôn quá.
Sau khi tạm biệt Đỗ Triết, Lâm Tư Huyền đứng chờ xe ở trạm xe buýt. Trong lúc buồn chán, cậu xóa bớt lịch sử trò chuyện WeChat trên chiếc điện thoại sắp hết dung lượng, lại nhìn thấy tài khoản tên “S” kia.
Nỗi lòng muốn dốc bầu tâm sự trong cậu lâu rồi mới lại sủi lên, nhưng cậu không thể nói thẳng, nên gửi một tin nhắn: “Bầu trời tối nay không có ngôi sao nào cả, mình buồn quá.”
Chừng năm phút sau, cậu lại bổ sung một câu: “Cậu thích uống trà sữa hay cà phê hơn?”
Tính ra thì lần trước đã hỏi Tô Hồng Đào rốt cuộc dùng số nào nhưng lại bị chuyện uống rượu kia chen vào, sau đó Tô Hồng Đào lại dùng số cũ nói chuyện trong nhóm, Lâm Tư Huyền cũng quên luôn chuyện này.
Bây giờ, lý do cậu chọn tài khoản phụ để bộc bạch tâm sự là vì cậu vẫn chưa quen chủ động thể hiện cảm xúc của mình với người khác, vì thế gửi vào tài khoản bị bỏ quên này, nếu có duyên đọc được thì có thể hàn huyên vài câu, không đọc được thì thôi.
Sự thật chứng minh tài khoản này vẫn chưa bị bỏ hoang. Tối đó, Lâm Tư Huyền tắm rửa trong phòng trọ của mình xong thì nhận được câu trả lời của S: “Cà phê.”
Nhưng lại không nhắc gì đến câu trước đó.
Lâm Tư Huyền bất giác thấy hơi hụt hẫng, rồi lại tự cảm thấy nực cười vì sự hụt hẫng này, thế là cậu trả lời một cách bình thường: “Được rồi, ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
Khi sự việc Bành Kiêu say rượu lái xe được các ứng dụng thi nhau đưa tin thì Lâm Tư Huyền đang phỏng vấn ở một quán cà phê chuỗi.
Lần này rửa nhục thành công, người ta tỏ vẻ cực kỳ mong đợi có thể nhận cậu vào làm, nhưng hiện không tuyển nhân viên bán thời gian, mà chỉ tuyển toàn thời gian với lịch làm việc là 180 giờ một tháng, khi Lâm Tư Huyền dùng máy tính trên điện thoại tính xem bình quân phải đứng bao nhiêu tiếng một ngày thì đọc được tin tức này.
Nhưng thực tế thì đây là tin từ năm ngoái. Khi đó hắn không tông trúng người hay là phá hoại tài sản công, cho nên vẫn không ai hay biết, mãi cho đến tối qua có một đoạn phim đột nhiên được đăng lên mạng xã hội, hắn bước xuống từ ghế lái, chệnh choạng tiến về phía trước, khá giống với đêm ở Tích Quan; cùng lúc đó, rất nhiều blogger tranh nhau đăng những đoạn phim ngắn về thái độ tệ hại của hắn ở phim trường.
Phù Mãn trò chuyện hăng say trong nhóm chat bốn người: “Chắc chắn là phía Tạ Lạc Duy ra tay rồi, nhưng cũng tại hắn tự làm tự chịu thôi.”
Tí Mỡ hùa theo: “Nam chính cố lên, vung tiền nhiều lên nào, hay lắm, khoái xem lắm.”
Dư luận bùng nổ không lâu thì “Khoảng lặng ngày tàn” cũng bị vạ lây, cư dân mạng bày tỏ nếu không thay người thì dù là phim của ai cũng sẽ không xem. Tối đó Lâm Tư Huyền nhìn thấy giám đốc Lý đăng lên trang cá nhân hình ảnh nửa đêm đốt phong long.
Hôm sau, nhóm chat tập thể của “Khoảng lặng ngày tàn” náo nhiệt vô cùng, CEO của Vân Giản thông báo sẽ thay thế Bành Kiêu.
Cuối cùng, Lâm Tư Huyền vẫn chuẩn bị đến thử làm việc ở quán cà phê kia, tập huấn trong bảy ngày. Tập huấn đến ngày thứ tư, cậu đã muốn rút lui. Không chỉ có vết thương lúc trước đau đớn nhức mỏi, mà cậu còn nhận ra mình thiếu máu, đứng lâu thì hoa mắt chóng mặt ngay.
Còn cố nữa không? Khi Lâm Tư Huyền đang phân vân thì nhận được điện thoại của người điều phối bên “Khoảng lặng ngày tàn”. Sau khi vai diễn cố vấn tâm lý được xác nhận thay người, đoàn phim được nhiều công ty quản lý liên hệ, không lâu sau đã tìm được diễn viên thay thế. Cũng may đất diễn của nhân vật này nằm ở phần sau, thời gian và công sức mà Bành Kiêu đã lãng phí không tính là nhiều. Nhưng trong phần Bành Kiêu quay có một cảnh liên quan đến Lâm Tư Huyền, cho nên người điều phối bàn bạc với cậu chuyện quay về Tích Quan quay bù.
Lâm Tư Huyền ráng hoàn thành bảy ngày tập huấn nhưng không ở lại làm việc mà mua vé về Tích Quan, hôm sau đã ngồi tàu về thị trấn.
Vẫn như trước, cậu phải nối chuyến xe buýt và đi ngang ngôi chùa Từ Hàng kia. Lâm Tư Huyền chợt nhớ tới hôm mình rời khỏi Tích Quan, đi ngang qua ngôi chùa này, cậu vẫn không chịu chừa mà cầu nguyện hai điều ước, một là đòi được tiền, hai là đừng gặp lại Trần Ký nữa.
Lâm Tư Huyền giận mình không chịu khôn ra, nhưng ngay sau đó, tiềm thức cậu vẫn hèn nhát cầu nguyện: Thử một lần cuối cùng này thôi, xin Người phù hộ cho con tìm được công việc, lần này mà không thành thì con sẽ thật sự không tin Người nữa đâu.
Người thay thế Bành Kiêu là một diễn viên thuộc trường phái thực lực được ca ngợi là diễn rất có hồn, dù là cố ý thể hiện hay vốn bản tính hòa đồng, nhưng người này và Bành Kiêu như hai thái cực. Anh ta hòa nhã với tất cả mọi người, dù chỉ đóng với Lâm Tư Huyền một cảnh duy nhất nhưng vẫn cất công tới chào hỏi.
Trong thời gian cậu rời khỏi đây thì phòng 417 cũng không có ai ở, thế là nó lại trở thành nơi ở tạm thời của Lâm Tư Huyền trong mấy ngày tới.
Hôm cậu tới, Phù Mãn và Tô Hồng Đào đều không có ở Tích Quan, Lâm Tư Huyền ăn cơm chung với Tí Mỡ. Ngồi trên bàn, Tí Mỡ liên tục kể cho cậu nghe mấy hôm trước Bành Kiêu điên tiết ra sao, kể nhập tâm đến độ chỉ ăn được ba bát cơm.
Nhưng điều Lâm Tư Huyền không ngờ là tối đó giám đốc Lý lại tới gõ cửa phòng cậu:
– Tư Huyền, có trong phòng không?
Lâm Tư Huyền cho ông vào:
– Sao chú lại tới đây?
– Nghĩ một hồi thấy vẫn nên nói trực tiếp với cậu thì hơn. – Giám đốc Lý không khách sáo, vừa vào đã ngồi xuống – Lúc trước khi Phù Mãn và Tô Hồng Đào ăn cơm với tôi có kể tôi nghe rồi, bảo cậu cũng muốn nhận vai của Bành Kiêu, lúc đó tôi ngại từ chối nên cũng hứa là sẽ đi hỏi thử.
Cậu bảo thế hồi nào?!
Lâm Tư Huyền sững người, nhưng sau đó ngộ ra ngay là hai người kia tự ý hành động. Biết rõ cơ hội này có rất nhiều người thích hợp hơn đang thèm nhỏ dãi mà còn không biết lượng sức mình tự ý đi làm phiền người khác, Lâm Tư Huyền không bao giờ làm chuyện này.
Lâm Tư Huyền nghẹn họng:
– … Vâng.
– Nói thật thì tôi cũng đã cất nhắc cậu, còn miêu tả ngoại hình của cậu rất phù hợp. – Giám đốc Lý báo tin tốt trước rồi tới tin xấu – Bên đạo diễn Ninh cũng đồng ý rồi đấy, nhưng phía nhà sản xuất và… một số diễn viên không đồng ý.
Lâm Tư Huyền hiểu ra:
– Nam chính ạ?
– Ừ. – Giám đốc Lý cũng không giấu làm gì – Nhà sản xuất thấy vẫn nên tìm một người có tên tuổi thì hơn, còn về phần nam chính, đất diễn của cậu tuy không nhiều nhưng đều là diễn 1-1 với nam chính, tìm người thế cậu không khó, nhưng phía Tiểu Tạ không muốn tốn thời gian quay lại nữa.
Lâm Tư Huyền không bất ngờ với nguyên nhân này, nhưng vẫn nói cảm ơn:
– Tôi hiểu rồi, phiền chú rồi ạ.
– Nhưng cậu cũng đừng nản lòng. – Giám đốc Lý đổi chủ đề – Cậu nghe nói gì chưa? “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” sẽ khởi quay vào cuối năm nay đấy.
Lâm Tư Huyền nghĩ hết năm giây mới nhớ lại cái tên này:
– Anh ấy đồng ý rồi ư?
– Tin nóng hổi mới ra lò luôn, nên cậu đừng đồn ra ngoài nhé. Mấy hôm trước biên kịch Trần về họp, nói là chịu rồi. – Giám đốc Lý hạ âm lượng – Cậu làm tài xế cho cậu ấy một thời gian dài mà, nhân cơ hội vẫn chưa nhiều người biết nội tình, cậu đi nói chuyện với cậu ta thử đi, vai nhỏ cũng được.
Nếu là mười ngày trước thì chắc chắn Lâm Tư Huyền sẽ cười xòa cho qua. Ngay cả lúc nói chuyện với Trần Ký, dây thanh quản của cậu còn bãi công mấy lần kia mà, nhờ vả Trần Ký á hả, có mà mơ. Nhưng hôm nay Lâm Tư Huyền có làm gì cũng không thể moi lựa chọn này ra khỏi đầu được.
Có lẽ vì cuộc sống túng quẫn quá rồi, hoặc là vì biết Phù Mãn và Tô Hồng Đào vẫn luôn âm thầm giúp đỡ mình. “Xuống chó” bao nhiêu năm nay, chai sạn đã trở thành cơ chế tự vệ, dù cậu vẫn luôn tìm kiếm cơ hội cho mình, nhưng cũng không còn hy vọng viển vông, chấp nhận thực tế rằng mình sẽ phải vật lộn dai dẳng để kiếm miếng ăn bỏ bụng. Cái đêm cậu hoàn thành vai diễn, Phù Mãn chân thành nói với cậu “Rồi sẽ có ngày đạp gió rẽ sóng”, Lâm Tư Huyền cười đáp “Xin vía”, nhưng chưa bao giờ tin bất kỳ một chữ nào trong lời chúc đó.
Nhưng Phù Mãn lại thật sự xem trọng câu trả lời của cậu.
Trước sự chân thành đó, lòng tự tôn đáng thương, rẻ mạt, và lay lắt của cậu trở nên nực cười.
Lâm Tư Huyền châm một điếu thuốc, gió đêm ngày xuân thổi phập phù khói thuốc lúc lên lúc xuống, cũng thổi dòng suy nghĩ của cậu chập chờn lúc sáng lúc tối.
Điện thoại rung lên hai tiếng, giám đốc Lý đúng là người làm việc đến nơi đến chốn, ông tiếp tục dặn dò: “Tôi gửi WeChat của biên kịch Trần cho cậu, cậu gửi CV của cậu cho cậu ấy đi, tôi thấy cậu viết CV tốt lắm. Tuy biên kịch Trần hơi khó tính nhưng cứ để cậu ấy đọc trước rồi cậu hẵng đi nói chuyện, chưa chắc đã hết hy vọng đâu.
Lâm Tư Huyền đáp lại bằng một câu “Cảm ơn” nhưng trong lòng đã có sẵn đáp án. Cũng có phải là khúm núm xin xỏ đâu, chỉ thuận miệng nhờ vả thôi mà. Nhưng để làm được điều này thì cần phải có động lực, cậu gửi tin nhắn cho S: “Giám đốc Lý bảo mình đi tìm Trần Ký xin vai, cậu thấy mình có nên đi không?
Nhắn tin làm cậu lơ là điếu thuốc trên tay nên nó vô tình làm bỏng ngón tay cậu, Lâm Tư Huyền xuýt xoa một tiếng rồi đi xối nước lạnh.
Khi quay lại thì cậu nhận được hai tin nhắn.
Một là của giám đốc Lý, ông gửi một tấm danh thiếp kết bạn, người kia là “bạn thân” của cậu – S.
Tin còn lại là của S, câu trả lời vẫn ngắn gọn như thường ngày: “Qua đây.”