Bắt đầu vào tháng 11, Lâm Tư Huyền trở nên bận rộn hơn.
Gần đến kỳ thi, hôm nào cậu cũng đi sớm về muộn, thời gian ngủ cũng bị rút ngắn. Phần thi hình thể trong kỳ thi còn cần chuẩn bị một bài múa, đây là phần mà cậu đau đầu nhất. Tỷ lệ cơ thể của cậu khá đẹp, dây chằng cũng rất ổn, mỗi lần giãn cơ đều được mọi người xung quanh ngưỡng mộ, nhưng sức mạnh cốt lõi thì lại tầm thường, khiến cho động tác của cậu nhìn không được chuẩn. Giáo viên hướng dẫn đã tìm cho cậu một con đường khác, đó là cho cậu chọn một bài nhạc có phong cách độc đáo, động tác nhẹ nhàng và mềm mại, cũng xem như là phát huy điểm mạnh, tránh điểm yếu.
Chính trong khoảng thời gian căng thẳng này, trung tâm bồi dưỡng xảy ra một vụ bê bối. Một nam sinh bình thường trông rất khiêm tốn lại lén lút chụp trộm, mà người bị chụp lại còn là nam sinh. Lợi dụng ưu thế tương đồng giới tính, cậu ta điên cuồng “gây án” trong phòng thay đồ suốt hai tháng qua, gần như không một học sinh nào thoát, mà hình của Lâm Tư Huyền thì nhiều hơn cả những người khác, chiếm gần nửa album, cũng may không chụp phải bộ phận nhạy cảm.
Sau khi sự việc bị phơi bày, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đương sự khóc lóc nói xin lỗi, bảo mình nhất thời ngu muội, chỉ còn mấy ngày nữa là thi rồi, năn nỉ trung tâm đừng đuổi học; phụ huynh học sinh đương nhiên là không chấp nhận, nhưng thời gian cấp bách lại không thể mở cuộc họp thảo luận phương án xử lý hợp lý, mà những học sinh khác người thì tức giận, người thì không để bụng, có người thì lo lắng cho kỳ thi đến độ phát điên, bắt đầu nghĩ đến cả kẻ chụp trộm cũng không thèm ngó ngàng đến mình liệu có phải ban giám khảo cũng… Tóm lại là rất hỗn tạp.
Lã Như Thanh cũng nhận được thông báo, thậm chí còn đặc cách gọi cho Lâm Tư Huyền, cuộc điện thoại đã lâu lắm rồi không xuất hiện trên điện thoại của cậu. Bà hỏi gọn:
– Chuyện này có ảnh hưởng đến việc thi cử của con không? Nếu có thì mẹ sẽ về xử lý.
– Không. – Lâm Tư Huyền trả lời – Con cúp đây.
Câu này là cậu nói thật. Tuy cậu khinh thường hành vi này nhưng chuyện đã đến mức này thì Lâm Tư Huyền thật sự không để tâm nữa. Trước đây khi chụp ảnh hình thể hoặc là khám sức khỏe cần phải cởi áo thì cậu cũng không mấy ngại ngùng, vẻ ngoài của cậu có thể phô bày cho mọi người xem.
Thậm chí Lâm Tư Huyền còn xin lại mấy tấm mình bị chụp trộm, tán thưởng:
– Thật ra tôi thấy hắn chụp cũng đẹp phết, phô rõ đường nét vai và gáy của tôi. – Nói xong vẫn thèm được công nhận, lại vỗ vai người phía trước, chìa điện thoại ra trước mặt anh – Cậu thấy thế nào?
– Lâm Tư Huyền, tôi đang đạp xe. – Lần này Trần Ký không hề khoan dung – Không muốn chết thì ngồi yên đi.
Từ lần đổ bệnh trước đến giờ đã qua mấy tuần rồi, nhưng Lâm Tư Huyền vẫn chưa thể chỉnh đốn sai lầm này. Biết rõ những chuyện mình làm đã ngày càng lệch khỏi động cơ ban đầu, nhưng cứ đến thời khắc cần lựa chọn thì cậu lại buông thả bản thân trì hoãn thêm chút nữa, dạo này mệt quá rồi, để thi xong rồi tính.
Thế nên giờ phút này, như thường lệ, Lâm Tư Huyền ra lệnh cho Trần Ký vào chiều thứ Bảy, khoảng thời gian duy nhất mà Trần Ký không có tiết và Lâm Tư Huyền không cần phải học bồi dưỡng năng khiếu, chở cậu đến góc vườn hoa đang xây ở công viên ven hồ.
Lâm Tư Huyền lên mạng tìm được tấm ảnh đài phun nước ở đây. Đài phun nước thì không phải cái gì hiếm có khó tìm, nhưng đài phun nước này có quy mô rất lớn. Trong ảnh, dòng nước chảy và bức tượng điêu khắc kết hợp với nhau một cách hoàn hảo, trông cực kỳ nịnh mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Đây đã là lần thứ ba Lâm Tư Huyền tới đây. Thứ Bảy tuần trước trước nữa, bọn họ đợi từ ba giờ đến bốn giờ mà đài phun nước vẫn chưa hoạt động; thứ Bảy tuần trước thì đợi từ bốn giờ tới năm giờ, vẫn không có động tĩnh gì; còn bây giờ… Lâm Tư Huyền xem thời gian, đã năm giờ rưỡi rồi, mà cậu thì vẫn ngồi thừ trên thảm cỏ, nhìn trân trân bức tượng điêu khắc.
– Rõ ràng trong ảnh là ban ngày mà. – Lâm Tư Huyền khó hiểu – Chẳng lẽ họ không vận hành thử vào thứ Bảy?
Trần Ký đứng chéo phía trước, tay đút túi, với cái bệnh ưa sạch sẽ của anh, anh không chịu nổi bụi đất của bãi cỏ. Lâm Tư Huyền chỉ có thể ngước lên nhìn anh, dõi theo tia nắng chạy dọc theo đường nét xương quai hàm của anh.
Trần Ký nói:
– Người bình thường sẽ xác nhận lịch hoạt động trước rồi mới đến xem.
– Nhưng như vậy thì đâu có gì vui nữa. – Lâm Tư Huyền túm lấy ngọn cỏ trên quần mình – Còn bây giờ ta sẽ có niềm vui như đang giải câu đố, xem thử rốt cuộc mấy giờ nó mới bắt đầu, đợi được đến thời khắc đó thì sẽ có cảm giác bất ngờ vô cùng, cậu không thấy vậy ư?
Trần Ký nói chẳng nể nang gì:
– Chỉ thấy phí thời gian.
Lâm Tư Huyền chê anh nhạt:
– Thời gian nghỉ ngơi hiếm có là dùng để lãng phí mà.
Xem ra hôm nay cũng không thể nhận được lời giải đố rồi, đợi tới sáu giờ rưỡi cũng chẳng thấy có gì diễn ra.
Lâm Tư Huyền hết sạch kiên nhẫn:
– Thôi, về đi, xem ra tôi không có duyên với nó rồi.
Cậu đứng dậy chuẩn bị ra chỗ dựng xe đạp, nhưng hiếm khi lại được Trần Ký chủ động gọi lại:
– Rửa tay.
À, quên mất cái bệnh cuồng sạch sẽ đáng ghét này.
Gần đó có một bồn rửa tay, cũng may tuy đài phun nước không hoạt động thì bồn rửa tay vẫn hoạt động bình thường. Đầu ngón tay chạm đến dòng nước cuối thu lành lạnh. Lâm Tư Huyền nhìn nó rửa trôi bùn đất trên tay, đột nhiên nói với Trần Ký:
– Tiếc quá, chắc đến khi tốt nghiệp không được nhìn thấy nó rồi.
Trần Ký cũng đứng rửa tay bên cạnh, lạnh lùng đáp lại một câu:
– Tôi không hiểu tại sao cậu…
Câu nói bị treo lửng lơ trên không trung, những giọt nước rơi xuống bồn rửa như mưa phùn, đập tan ánh nắng thành những mảnh vỡ. Trần Ký nhìn xuyên qua những giọt nước vương trên lông mi mình, hướng về kẻ chủ mưu đang cười khúc khích kia – chính là Lâm Tư Huyền đang bịt ống nước. Tuy ghét bị dính nước nhưng cảm giác sung sướng khi trả thù tên cuồng sạch sẽ chiếm thế thượng phong:
– Thấy sao hả? Đài phun nước nhân tạo đó.
Trần Ký không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu để tiếng nước chảy làm nền, nhiệt độ trong ánh mắt anh còn thấp hơn nhiệt độ của nước.
Ánh mắt này dạo gần đây Lâm Tư Huyền đã nhìn thấy mấy lần rồi, nó đều xuất hiện vào lúc cậu giở thói ngang ngược vô cớ.
Lần trước là ở phòng tập. Hôm đó Lâm Tư Huyền vừa đi lấy đồ múa của mình về, vì cậu chọn một bài mang phong cách độc đáo nên trang phục của cậu cũng được đặt làm riêng. Bản nhạc gốc là một đoạn trích từ nhạc kịch Tây Ban Nha, bóng ma cô độc múa dưới ánh trăng, trang phục là một bộ đồ trắng bó sát người, điểm xuyết thêm một vài sợi lông vũ không quá lố lăng, nhìn kĩ thì đường nét rất tinh tế, mặc cả bộ đồ trắng này cứ làm Lâm Tư Huyền nhớ tới mấy bộ phim ma hồi nhỏ cậu từng xem.
Thế là tối đó cậu bèn giả ma trốn sau rèm cửa, đợi Trần Ký vào phòng thì đột ngột tung rèm ra:
– Thấy sao nào? Đêm tự học kinh hoàng.
Ánh mắt Trần Ký lúc đó y hệt như bây giờ, thâm trầm, lạnh băng, trông sắc bén hơn bình thường, khiến Lâm Tư Huyền thấy hơi bất an. Trước giờ cậu vẫn rất sợ dáng vẻ lạnh lùng bất thường này của Trần Ký.
Cậu rén rồi. Trước bồn nước, Lâm Tư Huyền tỏ vẻ hết hứng thú, nói:
– Giỡn thôi mà, dẹp đi, chán òm.
Trần Ký không đáp lời, Lâm Tư Huyền tự mình lau sạch tay lên quần áo rồi quay về chỗ dựng xe đạp.
Bọn họ quay về lối cũ nhưng phát hiện không ra ngoài được nữa. Vốn dĩ góc vườn hoa này không mở cửa cho người ngoài, nhưng vì giữa hàng rào có một cái cửa nên mấy lần vừa qua họ đều lẻn vào từ cái cửa đó, bây giờ thì cửa lại bị khóa rồi.
– Không phải chứ, xui vậy hả? – Lâm Tư Huyền ngạc nhiên – Ở đây có cái gì đâu mà cũng có người canh cửa à?
Trần Ký đi về phía trước quan sát xung quanh, khi quay lại, anh bảo:
– Không khóa hết đâu, vẫn mở được từ phía ngoài, nhưng đứng bên trong không với tới. Cậu có đem điện thoại không? Gọi cho ai đấy đi.
– Đem thì có đem. – Lâm Tư Huyền nói – Nhưng ở đây không có sóng.
Tuy gặp phải sự cố ngoài ý muốn nhưng Lâm Tư Huyền không hề nóng ruột:
– Không sao, trời vẫn chưa tối, rồi sẽ có người đi ngang qua thôi.
Thậm chí cậu còn nghĩ tới một hướng khác:
– Nói đi cũng phải nói lại, nếu tiếp tục đợi ở đây thì có khi nào sẽ thấy đài phun nước kia trình diễn không?
Mãi mà không thấy ai thưa, Lâm Tư Huyền dời mắt khỏi màn hình điện thoại, phát hiện Trần Ký đã đi tới trước hàng rào. Đây là loại hàng rào sắt thường thấy, không quá cao, nhưng phía trên có gai nhọn.
Lâm Tư Huyền giật mình:
– Đừng nói cậu định…
Lâm Tư Huyền còn chưa nói hết câu thì Trần Ký đã vin vào mấy tấm ván bên dưới để leo lên, anh nhanh nhẹn nắm lấy phần gai sắt phía trên, mượn sức lộn người sang bên kia, sau đó nhảy phóc xuống, mở khóa cửa từ bên ngoài.
Lâm Tư Huyền trợn tròn mắt dắt xe đạp ra, quả nhiên thấy lòng bàn tay anh rướm máu, không nghiêm trọng lắm nhưng vẫn đỏ lừ cả mảng.
– … Có cần phải vậy không?
– Đi thôi. – Trần Ký nói – Buổi tối tôi còn phải đi đón Trần Thước, đừng lãng phí thời gian.
Giọng của anh vẫn bình bình chẳng hề hấn gì, không đổ tội cái khóa đột ngột xuất hiện, cũng không trách móc Lâm Tư Huyền nổi hứng nhất thời.
– Có sóng rồi, gọi xe đi. – Lâm Tư Huyền hơi lúng túng – Tôi đói rồi.
Lúc lên xe, Lâm Tư Huyền cứ lâu lâu lại nhìn sang bàn tay Trần Ký, lòng rối bời.
Có lẽ bây giờ là thời cơ tốt nhất để sửa chữa sai lầm, nhưng cậu vẫn không thể nói ra được. Nhưng cậu thầm quyết định trong lòng, từ nay về sau không tới công viên ven hồ nữa.
– Báo cho cậu một tin mừng. – Lâm Tư Huyền nói – Từ tuần sau tôi chỉ đến trường hai ngày một tuần thôi, cuối tuần có thể cũng sẽ đến thành phố khác.
Trần Ký nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi sau mới đáp:
– Ừm.
Một tháng tiếp theo đó, Lâm Tư Huyền thật sự bận bù đầu bù cổ. Trước khi sang thành phố khác để tham dự kỳ thi, trung tâm năng khiếu đã tổ chức một tuần chạy nước rút cuối cùng.
Hai ngày trước khi đi, giao viên hướng dẫn trao đổi riêng với từng người, nhắc nhở bọn họ những điều cần chú ý. Trước giờ cô giáo vẫn luôn đánh giá cao Lâm Tư Huyền, cũng rất có lòng tin ở cậu. Lần này cô cũng không nói quá nhiều, trao đổi đơn giản vài câu như là đừng căng thẳng gì đó.
Cuối cùng, cô chợt nghĩ đến một chuyện:
– Có khả năng sẽ bốc trúng đề cần hai hay nhiều người phối hợp, em phải chú ý cẩn thận, nhiều lúc em biểu đạt hình thể chưa được tự nhiên.
Lâm Tư Huyền không hiểu:
– Biểu đạt hình thể?
– Ừ. – Cô giải thích – Tiếp xúc bình thường thì không sao, nhưng với những cảnh tình cảm, ví dụ như ôm ấp, dựa dẫm, vu.ốt ve, biểu cảm của em thì đúng nhưng cơ thể lại rất gồng.
Lâm Tư Huyền biết cô giáo nói không có gì sai. Lúc trước khi đóng vai vợ chồng với một bạn nữ, khi tay của đối phương chạm vào cánh tay cậu, cậu vô tình né đi theo bản năng, còn bị giáo viên nhắc nhở:
– Ngôn ngữ cơ thể thông thường phản ánh tâm lý chân thực nhất của nhân vật, dù kịch bản không viết nhưng em cũng phải đặt mình vào tình cảm của nhân vật. Chẳng hạn như các em là vợ chồng, là người nhà, các em yêu nhau, người ta vu.ốt ve em, lẽ ra em nên đáp lại bằng hành động thân mật chứ không phải là tránh né, tránh né chứng tỏ là em rất ghét người ta.
Lúc đó Lâm Tư Huyền đã nói xin lỗi bạn nữ, sau đó cậu kiểm điểm lại, nguyên nhân mà cậu có những cử chỉ quái lạ như vậy là vì cậu gần như chưa bao giờ có tiếp xúc cơ thể thân mật với bất kỳ ai. Thời ấu thơ, từng có một lần cậu túm lấy Lâm Hoằng vì suýt ngã, nhưng ngay lập tức bị đẩy ra, mà tất cả những tiếp xúc về sau đều đến từ những cử chỉ mờ ám trong quán bar, vì thế né tránh trở thành thói quen.
Lâm Tư Huyền nghĩ đi nghĩ lại chuyện này cả một ngày trời, cậu rất để tâm đến mỗi một biểu hiện chưa tốt của mình.
Tuy mỗi khi đề cập chuyện thi cử với giáo viên hay bạn học, cậu luôn tỏ ra nhẹ nhàng khoan thai, giọng điệu như thể không quan tâm điểm số ra sao, nhưng thực chất Lâm Tư Huyền rất hồi hộp. Nửa tuần nay, số câu mà Lã Như Thanh nói với cậu còn hơn nửa năm qua cộng lại, mà chủ đề nói chuyện chỉ có một, đó là cậu phải làm thật tốt, thật hoàn hảo và nhuần nhuyễn, như vậy thì hai mẹ con cậu mới có thể tiếp tục ngẩng cao đầu.
Một ngày trước khi xuất phát, Lâm Tư Huyền về trường thu dọn đồ đạc.
Không muốn làm phiền mọi người học nên Lâm Tư Huyền cố ý chọn về trường vào buổi tối. Ban đầu cậu không định đến đây thêm lần nào nữa đâu, định bảo Trần Ký thu dọn hộ rồi đem đến nhà cho cậu, nhưng cậu cứ nghĩ mãi về bàn tay rướm máu hôm đó, cuối cùng vẫn tự đến.
Không ngờ, thật trùng hợp, trong phòng học chỉ có hai người, một trong số đó là Trần Ký.
Trần Ký đang quét lớp, người còn lại nói:
– Xin lỗi cậu, mình vừa về từ phòng mỹ thuật nên hơi muộn, cậu không cần làm trực nhật thay cho mình đâu, mình tự làm được rồi.
Lâm Tư Huyền nghe ra đó là giọng của Viên Tầm.
– Không sao. – Trần Ký nói – Sắp xong rồi.
– Xin lỗi cậu nhiều lắm, cảm ơn cậu bấy lâu nay vẫn luôn quan tâm mình. – Viên Tầm vẫn còn xin lỗi – Ấy, sữa trên bàn là mua cho mình hả?
– Ừ. – Trần Ký thừa nhận – Vào tiết tự học rồi uống.
Thì ra chuyện mà mình uy hiếp đe nẹt Trần Ký làm, Trần Ký lại chủ động làm cho người khác.
Vào lúc này, Lâm Tư Huyền dường như đã làm rõ được một phần nội dung của mớ cảm xúc hỗn độn của mình vào cái hôm ở công viên ven hồ – một thứ cảm xúc mà cậu tuyệt đối không bao giờ thừa nhận, mang tên ghen tỵ.
Vì Trần Thước, vì Viên Tầm, vì những người mà anh quan tâm, Trần Ký có thể chủ động dâng hiến và hy sinh, đồng thời nhận lại những lời ấm áp và sự ngoan ngoãn nghe lời như một sự hồi đáp.
Và cậu chính là kẻ xấu duy nhất trong hệ sinh thái ấm áp này.