Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 36: Dầu sôi lửa bỏng



 

Lâm Tư Huyền biết mình là một người kỳ lạ. Cậu quen với việc duy trì quan hệ lịch sự và khách sáo với mọi người, không thể thản nhiên đón nhận ý tốt của người xung quanh như bao người khác, dẫu cho những ý tốt đó chẳng nhằm nhò gì đối với người trao đi. Nhưng tận sâu thẳm trong lòng, cậu cũng là người quá đỗi quyến luyến, quyến luyến đến mức sợ mình không có gì để đáp lại, quyến luyến đến mức luôn suy nghĩ xem bao giờ thì lòng tốt họ dành cho mình sẽ bắt đầu khô kiệt.

Ban đầu khi gặp lại Tô Hồng Đào cũng vậy, cậu không hề muốn xây dựng tình bạn gì sâu sắc với cô. Nhưng có lẽ đã từng cắt đứt liên lạc một lần nên lần này Tô Hồng Đào mới bất chấp ý muốn của Lâm Tư Huyền, cực kỳ thẳng thắn lôi cậu gia nhập vòng tròn quan hệ của mình, không cho Lâm Tư Huyền có cơ hội để cân nhắc hay hòa hoãn. Vậy nên Lâm Tư Huyền cũng muốn cố hết sức để đáp lại tình cảm ấy, chẳng hạn như biết rõ mình uống rượu kém nhưng vẫn đỡ rượu thay cô, hay là vốn không quen nhưng vẫn tuân thủ lời hứa, không nói dối trước mặt cô nữa.

Còn chuyện với Trần Ký thì phức tạp hơn mấy thứ này nhiều. Vì một cái ôm mập mờ của Trần Ký cũng có thể khiến Lâm Tư Huyền day đi day lại đến mất ngủ.

Hôm sau là cảnh quay bù cuối cùng của Lâm Tư Huyền với Hứa Uyển. Dù đêm hôm trước không dính giọt rượu nào nhưng vì ăn uống không điều độ cộng thêm ngủ không đủ, hôm sau đến phim trường, Lâm Tư Huyền vẫn đau đầu như búa bổ.

Cũng may cậu đã quen nhịn đau để làm việc, sau khi đến nơi, cậu vẫn chào hỏi tổ trang phục, trang điểm và ekip quay phim một cách bình thường. Có mấy câu thoại được sửa lại so với lần quay đầu, Ninh Phái tới xác nhận lại với cậu, cậu đọc lại một lần thật trôi chảy, ý bảo mình đã thuộc nằm lòng. Hứa Uyển tới chào hỏi cậu:

– Hôm nay nhiệm vụ nặng nề đây. Tối qua cậu ngủ thế nào?

Lớp trang điểm đã hoàn toàn che đi được trạng thái mệt mỏi của Lâm Tư Huyền, giúp cậu có thể bình thản nói:

– Hồ tắm hôm qua có hiệu quả thật, ngâm xong thấy sảng khoái hẳn.

Hôm nay cũng không được may mắn cho lắm, tuy cậu và Hứa Uyển không xảy ra lỗi gì quá lớn trong quá trình quay, nhưng vì gió quá lớn, có vẻ là điềm báo mưa to, dẫn đến việc đạo cụ bị đổ và hư hỏng.

Khi chính thức quay xong, Lâm Tư Huyền đau đến mức thốt không nên lời, cố gắng gồng chút sức lực cuối cùng khom người cảm ơn tất cả mọi người rồi nhanh chóng ngồi xe về khách sạn. Lên xe xong cậu mới thở phào một hơi, vừa tự trách mình lần này đến Tích Quan quên mua thuốc giảm đau, vừa thấy may mắn vì hôm nay mình không để xảy ra sai lầm gì.

Nhưng cậu đã mừng quá sớm. Vừa về đến khách sạn thì nhận được thông báo, tối nay giám đốc điều phối sẽ mời các diễn viên phụ một bữa tiệc nhỏ. Lần trước quay xong ông ta chưa mời cơm, sau đó vì chuyện của Bành Kiêu mà cả đám bị gọi về quay bù, thế nên ông ta cứ nghĩ vì không ăn được bữa tiệc đóng máy cho nên cả đoàn mới không đóng máy được, thế nên lần này phải làm cho xong.

Mê tín! Ngu muội! Vô tri!

Lâm Tư Huyền thầm oán giận trong lòng, sau đó gửi tin nhắn vào nhóm chat: “Cảm ơn, chú tốt bụng quá [Hoa hồng].”

Trước giờ cơm, Lâm Tư Huyền định tìm thuốc giảm đau, nhưng thể chất cậu lạ lắm, rất nhiều loại thuốc giảm đau chẳng ăn thua gì với cậu, chỉ có mỗi loại Codeine là có hiệu quả nhất, nhưng trong các loại thuốc mà đoàn phim thường chuẩn bị lại không có loại này, Lâm Tư Huyền đành phải uống đại viên khác, cố chịu đựng đi lên tầng hai của khách sạn.

Mà tệ hơn cả bữa tiệc bấm máy đó là lần này họ đãi riêng mấy người bọn cậu nhưng chỉ có mỗi hai bàn. Lâm Tư Huyền vừa vào cửa đã bị giám đốc Lý cười hề hề vẫy tay gọi tới, ngồi ngay đối diện Trần Ký và Ninh Phái.

Một trong những bất lợi của người nghèo đó là dù mình có là vai chính của bữa tiệc đi nữa thì mình vẫn phải đi hầu hạ người khác. Cũng may mấy người đi cùng Lâm Tư Huyền cũng khéo ăn khéo nói, cậu chỉ cần phụ họa là được.

Ăn được nửa chừng, giám đốc điều phối đột nhiên hỏi:

– Tư Huyền, không uống rượu à?

– Không ạ. – Lâm Tư Huyền tìm đại một cái cớ – Tôi uống rượu kém, hôm nay xin phép thôi ạ.

– Thế sao mà được? Đây là tiệc dành riêng cho các cậu mà…

Rầu quá. Lâm Tư Huyền không muốn nói mình bị đau đầu, nếu nói ra thì trông cậu tự phụ quá, nhưng lại không tìm được cái cớ nào khác.

– Hôm nay thôi khỏi đi. Tôi cũng không muốn uống. – Đột nhiên Trần Ký nói – Ngày mai tôi phải bay sớm, không uống để tránh làm lỡ việc.

Anh vừa mở lời thì chủ đề ngay lập tức rẽ sang hướng anh. Ninh Phái tỏ ra khó hiểu:

– Tôi không hiểu, hôm trước bay đi, hôm qua bay về, mai lại đi, cậu thích đi máy bay à?

Đầu Lâm Tư Huyền đau quá, không nghe rõ Trần Ký đáp gì, hình như anh chỉ đáp bừa một câu gì đó thôi, những người xung quanh cũng không gặng hỏi.

Sau mấy món nóng không quá tươi ngon, khi lên món tráng miệng, mấy người uống rượu đã bắt đầu trò chuyện rôm rả, cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng tranh thủ đi vào phòng vệ sinh.

Cậu cột tóc lên, hất nước lạnh vào mặt. Nhiệt độ nước đánh thức cơ thể, giúp tâm trí cậu cũng tỉnh táo hơn. Nước chảy vào mắt khiến tầm nhìn cậu mờ mờ ảo ảo, sau khi mò mẫm tắt được vòi nước thì cậu phát hiện cái khách sạn nghèo rớt mồng tơi này còn không để cả khăn giấy ở bồn rửa tay.

Đang định vén áo lên lau thì một tờ giấy ăn chìa ra trước mặt cậu. Trần Ký đứng đằng sau, nói:

– Hơn mười năm rồi mà cậu vẫn chưa học được cách mang khăn giấy ra đường.

Lâm Tư Huyền sững lại một giây rồi nhận lấy, lau mặt xong thì vo giấy lại vứt vào sọt rác:

– Không có giấy thì lấy cái khác lau.

– Lúc trước cậu nói muốn tìm một người trợ lý. – Trần Ký cũng rửa tay ở bồn bên cạnh – Tôi rất tò mò với cái thói quen của cậu thì sống làm sao được.

Lâm Tư Huyền đứng tựa vào bồn rửa tay, ánh đèn trên đầu làm cậu thấy hơi chóng mặt:

– Tôi nói với anh rồi mà, ngày xưa được nuông chiều nên nhiều tật xấu, bây giờ sống loàng xoàng tí cũng có sao đâu.

Trần Ký tắt vòi nước đi, không đáp lời, Lâm Tư Huyền nói tiếp:

– Trần Ký, đừng nói là anh thương hại tôi đấy nhé?

Trần Ký hỏi ngược lại:

– Cậu nghĩ sao?

– Tôi không biết nên mới hỏi anh mà. – Lâm Tư Huyền nói – Chẳng lẽ anh quen bận tâm chuyện người khác rồi nên cũng nảy sinh lòng trách nhiệm với mỗi một người anh quan hệ sao? Anh thấy anh đã quan hệ với tôi nên thương xót cả tôi luôn à?

Trần Ký cười khẩy, không trả lời, đút tay vào túi.

Lâm Tư Huyền nhận được đáp án mình muốn từ sự im lặng của anh, nên tiếp tục nói:

– Không cần đâu, tôi nói rồi, tôi sống tốt lắm. Tuy tối hôm đó chưa hẳn vui vẻ nhưng tôi cũng không đến mức chấp nhất với anh. Trong số những người tôi từng quan hệ, không có ai thích làm bố như anh cả. Nói thật thì hôm đó tôi cũng không tính là đã phục vụ được anh, bộ phim kia tôi có được đóng hay không thật ra…

Cả tràng đang tuôn ra thì bị một đôi tay ngắt mạch giữa chừng. Trần Ký túm miệng cậu thành cái phễu tròn, sau đó nhân lúc ánh mắt cậu chợt sáng lên thì thình lình nhét vào một viên gì đó.

– Sống tốt lắm? – Trần Ký quẳng lại hộp thuốc lên bồn rửa, phớt tỉnh nói – Mấy tên từng quan hệ với cậu có biết cậu hay nói khoác không?

Nói xong, Trần Ký buông tay ra, quay người đi vào sảnh tiệc. Mùi vị quen thuộc lan tỏa trong khoang miệng, Lâm Tư Huyền không cần nhìn cũng biết thứ mà Trần Ký vừa quăng lên bồn rửa tay là loại thuốc giảm đau duy nhất có công hiệu với cậu mà cậu từng bắt Trần Ký đi mua hàng tá lần.

Chuyện với Trần Ký phức tạp hơn tất cả những người khác.

Vì Lâm Tư Huyền đã từng gây ra rất nhiều lỗi lầm với anh, khiến cho dù chỉ là một chút lòng thương hại của anh cũng có thể cứu rỗi Lâm Tư Huyền khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Cậu biết, so với việc gánh chịu rủi ro chọc giận Bành Kiêu để bênh vực Tạ Lạc Duy thì tiện tay mua một hộp thuốc chẳng bõ bèn gì với Trần Ký, nhưng hộp thuốc này lại có thể khiến cậu nhớ như in đêm hôm nay. So với cơn đau đầu thì dường như chuyện này còn khiến cậu khó chịu hơn. Ngưỡng chịu đựng nỗi đau thể xác của cậu tăng lên theo năm tháng, nhưng nỗi đau được mất liên quan tới Trần Ký thì dù đã luyện tập ngần ấy năm, cậu vẫn ngu ngơ như thuở ban đầu.

Khi bữa tiệc kết thúc thì cũng là lúc thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng. Lâm Tư Huyền lờ đờ về lại phòng 417, ngồi thẫn thờ hồi lâu trên giường. Mãi cho đến khi cảm thấy mình sắp tan chảy và hòa làm một với chiếc giường này thì cậu lại đứng dậy, lấy điện thoại, lên mạng tra cứu “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn” như một cách tự sa ngã. Lần này cậu nghiêm túc đọc từ chương thứ nhất.

Từ sau khi biết Trần Ký là “Vạn Vật Trầm Tịch” thì đây là lần đầu tiên cậu so sánh cách hành văn của anh mười năm trước và sau.

“Đã từng có vô số khoảnh khắc tôi ngạo mạn và tự phụ.”

Đây là câu đầu tiên của cuốn tiểu thuyết này. Lâm Tư Huyền thấy câu chữ của anh thay đổi rất nhiều, giản lược rất nhiều phép tu từ, bỏ bớt rất nhiều từ tượng hình. Điều duy nhất vẫn còn giữ lại là những phép ẩn dụ của anh khá độc đáo. Thuyền là xương sườn, bia mộ là con sóng đóng băng, nhưng lại không miêu tả tiếp, chỉ nhắc như vậy rồi thôi. Không lâu sau Lâm Tư Huyền đã có thể hiểu được nguyên nhân vì sao tác phẩm này phổ biến với đại chúng hơn, nó không có tình tiết xoắn não, cuộc đời của Vu Sơn được khắc họa qua những câu từ tinh giản. Cậu cũng nhanh chóng đọc được tới đoạn Vu Sơn và Minh Ngọc Châu.

Cậu dừng mắt. Phải đấu tranh tư tưởng hồi lâu cậu mới quyết định đọc tiếp.

Quả thật đúng như những gì bình luận đã nói, cách miêu tả của anh khiến người ta phải đỏ mặt. Ngay trong lần ân ái đầu đời của Vu Sơn đã đủ để nhìn thấy bản chất tàn nhẫn tiềm tàng của hắn. Hắn giày xéo chiếc sườn xám đắt tiền đến mức tả tơi, rồi không chút thương hoa tiếc ngọc mà nhét những mảnh vụn đó vào miệng A Châu. Những lần sau đó cũng tương tự như vậy, tuy rằng đã cân nhắc đến nội dung mà viết lướt qua, nhưng những chi tiết vụn vặt cũng đủ thấy sự hung hãn của hắn – hạ thân nhiệt, gào thét, vết bóp cổ hằn trên da…

Cách miêu tả chân thực luôn khiến người ta liên tưởng miên man. Cứ nghĩ tới cái câu “lấy cảm hứng từ trải nghiệm cá nhân” là Lâm Tư Huyền lại thấy buồn buồn trong lòng, cứ như bị người ta bóp cổ thật vậy. Nhưng ngẫm mãi vẫn thấy có gì đó sai sai, cậu cứ cảm thấy đây không phải là ảo tưởng do câu chữ trong tiểu thuyết mang lại mà như thể cậu đã thật sự từng trải qua cảm giác nghẹn thở này rồi. Lâm Tư Huyền sờ lên cổ mình, không hề thấy đau.

Một trong những tác dụng phụ của thuốc giảm đau là gây buồn ngủ. Lâm Tư Huyền chưa đọc hết đoạn của Vu Sơn với A Châu thì đã thiếp đi trong vô thức.

Nhưng trước giờ cậu ngủ rất nông, khi nghe thấy có người gõ cửa là cậu đã tỉnh dậy ngay. Điện thoại để bên đầu, pin chỉ còn lại hai vạch.

Lâm Tư Huyền vỗ nhẹ lên má mình rồi đi ra mở cửa. Hứa Uyển mặc một bộ đồ ngủ, mỉm cười thân thiết với cậu:

– Tôi gửi tin nhắn cho cậu mà không thấy cậu trả lời, tôi nghĩ vẫn chưa đến mười hai giờ nên đã xuống thẳng đây luôn, cậu chưa ngủ đấy chứ?

– Chưa, chỉ nằm nghỉ ngơi thôi. – Theo lý mà nói thì lẽ ra cậu nên mời Hứa Uyển vào phòng, nhưng hôm nay chưa tới ngày Lâm Tư Huyền dọn phòng – Có chuyện gì không? Nếu muốn vào ngồi chơi cũng được, nhưng trong phòng hơi bừa bộn.

Cũng may Hứa Uyển cũng không phải người thích quấy rầy không gian yên tĩnh của người khác:

– Không có gì, tôi chỉ đem ít đồ qua cho cậu thôi. Cuối tuần này là cậu đi rồi, hai ngày nữa lịch trình của tôi khá dày đặc, sợ không có thời gian.

Hứa Uyển đưa cho cậu một cái hộp thiếc nhỏ, bên trong đựng lá trà, quá rõ ràng đây là một món quà:

– Lẽ ra nên đưa vào ngày đầu tiên rồi, nhưng bận quá nên tôi quên mất.

– Sao khách sáo vậy? – Lâm Tư Huyền cười với Hứa Uyển, nhưng chưa nhận quà – Tôi cũng không có gì để tặng lại cho cậu hết.

– Cứ cầm đi, không đắt đâu. – Hứa Uyển nói – Tôi bất ngờ nhận được vai diễn này đúng là may mắn, nhưng lại vất vả cho mọi người thêm mấy ngày, đây là điều tôi nên làm thôi.

Thấy Lâm Tư Huyền chịu nhận, Hứa Uyển mới nói tiếp:

– Hôm đó tôi cũng không ngờ là cậu không biết chuyện, cũng không biết nên nói gì nữa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói với cậu, tuy khổ nạn không có gì hay ho để tô vẽ, nhưng nếu đã xảy ra rồi thì cũng chưa hẳn là chuyện xấu, chí ít nó cũng giúp những điều tốt đẹp trong tương lai trở nên đáng quý hơn.

Lâm Tư Huyền không quen được người khác an ủi, vì thế cậu chỉ dịu dàng nở nụ cười hồn hậu hơn:

– Cảm ơn cậu. Tôi thật sự không sao đâu.

Không muốn duy trì bầu không khí này thêm nữa, Lâm Tư Huyền nâng hộp trà trong tay lên chuyển chủ đề khác:

– Nhưng mà cậu tặng trà cho tôi thì hơi phí, tôi chẳng am hiểu gì về trà cả.

– Cứ thử xem sao, biết đâu lại thích. – Hứa Uyển nói – Tôi còn tưởng hôm đó chúng ta gặp được nhau trong hồ tắm là vì cậu có chung sở thích với tôi, đều thích leo núi, thưởng trà, tắm nước nóng.

– Nghe có gu quá. – Lâm Tư Huyền cất trà đi – Tôi chỉ là kẻ tầm thường thôi, hôm đó định tới mát-xa, nhưng tắm một hồi thì quên mất.

– À, ban đầu tôi cũng định mát-xa nhưng nghe nói người dân địa phương ở đây mát-xa mạnh tay lắm, tôi sợ đau nên lại thôi. – Hứa Uyển tiếp lời – Nhưng mà người chịu xăm hình như cậu thì chắc cũng không sợ đau đâu.

Lời Lâm Tư Huyền đang định tuôn ra bỗng chốc đông cứng lại trong miệng.

Hình như cậu vừa nghe thấy truyện nghìn lẻ một đêm gì đó thì phải:

– Tôi… có hình xăm ư?