Sau khi kết thúc cuộc gọi, giám đốc Lý gửi cho cậu địa chỉ nhà Trần Ký và một tài liệu PDF, tài liệu này là thỏa thuận bổ sung về việc phát sóng trên mạng giữa đoàn phim “Khoảng lặng ngày tàn” và Trần Ký. Ngày yêu cầu truyền đạt được ghi là ngày mai, Lâm Tư Huyền đã hiểu vì sao giám đốc Lý lại sốt ruột như vậy khi không liên lạc được với Trần Ký.
Mà khu dân cư được ghi trong địa chỉ Lâm Tư Huyền cũng có nghe nói. Không phải là khu xa hoa nổi tiếng gì, nhưng cũng đứng trong top đầu bảng xếp hạng giá nhà đất của thành phố, vị trí địa lý cực kỳ tốt, đi đâu cũng tiện. Đến cả khu ngoại ô hẻo lánh như chỗ Lâm Tư Huyền thuê đi đến đây cũng chỉ cần đi hai chuyến tàu điện ngầm.
Nhưng khi đổi chuyến, Lâm Tư Huyền lại xuống sai trạm.
Tuy là người đãng trí, nhưng khi ra đường cậu hiếm khi mắc sai lầm. Thật ra lúc ở trên tàu là đầu óc đã rối như có ai vò, nhìn thấy dòng người di chuyển là cậu cũng đi theo.
Dường như chuyện gì cũng sai. Đi tàu xuống sai trạm, cuộc đời cũng ở sai chỗ. Trái tim cứ như bị người ta đùa bỡn, không phải bằng cách thức tàn nhẫn, mà chỉ cầm trong tay, x.oa n.ắn, siết chặt, rồi thả lỏng, bị điều khiển bằng một cách thức không thể diễn tả bằng lời.
Khu dân cư có cổng kiểm soát, cũng may là không khắt khe lắm. Lâm Tư Huyền đứng ở cổng báo địa chỉ cụ thể và tên chủ hộ là bảo vệ cho vào. Không ngờ đây đúng thật là nhà Trần Ký mua. Nhưng nhìn vào số tuổi của khu dân cư thì chắc là đây là nhà sang tên.
Lâm Tư Huyền lần theo bảng hướng dẫn tìm đến tòa số 5 rồi đi thang máy đến tầng cao nhất. Một tầng lầu chỉ có ba căn hộ, thậm chí Lâm Tư Huyền còn không cần nhìn số nhà cũng biết Trần Ký ở căn nào. Ngoài cửa hai căn còn lại đều treo câu đối, đặt thảm chùi chân, chỉ có căn trong cùng là trơ trọi mỗi cánh cửa, nằm lọt thỏm bên cạnh bức tường.
Gõ cửa là việc đơn giản nhất nhưng Lâm Tư Huyền cũng phải đấu tranh tâm lý gần mười phút. Cho đến khi cậu cảm thấy nếu mình dùng dằng nữa thì không chừng sẽ bị xem là phần tử phi pháp và bị lôi ra ngoài nên mới hạ quyết tâm ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên mấy tiếng liền mà không có ai ngó ngàng… Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì thật rồi ư?
Lâm Tư Huyền ngồi xổm xuống kiểm tra xem trên sàn có dấu giày ra vào cửa hay không. Ừ thì đây đúng là chiêu trò bệnh hoạn và tồi tệ, sao Trần Ký có thể cho phép dấu giày xuất hiện trước cửa nhà mình chứ.
Đang định đứng dậy thì đột nhiên cửa mở ra, thế là Lâm Tư Huyền bị đập cho một phát thật mạnh. Nhưng thần kinh hơn là cậu lại nghĩ, theo như tình tiết phim thần tượng thì đầu bị đập là sẽ lấy lại trí nhớ phải không nhỉ?
Không hề. Lâm Tư Huyền cố gắng nhớ lại nhưng chỉ có câu nói mang cảm giác nghẹt thở kia.
Mà giọng thốt lên câu nói đang vang lên trên đỉnh đầu cậu:
– Có đau không?
Hỏi thừa, thử cửa đập vào đầu anh xem anh có đau không. Lâm Tư Huyền chậm rãi đứng lên:
– Không đến nỗi nào.
Trần Ký vô phương biệt tích mà giám đốc Lý nói đang đứng sừng sững ở cửa, nhưng có đeo thêm một cái khẩu trang. Anh hỏi:
– Đến đây làm gì? Sao cậu biết địa chỉ của tôi?
– Giám đốc Lý nói. – Lâm Tư Huyền đưa tài liệu đã in ra cho anh – Chú ấy bảo tôi đưa tài liệu này tới cho anh.
Lúc đưa tới, Lâm Tư Huyền chạm vào tay Trần Ký, nóng rực. Tuy trong ấn tượng của cậu, vì tay chân cậu dễ lạnh cho nên mỗi khi tiếp xúc với Trần Ký đều thấy tay anh rất ấm, nhưng rõ ràng lần này đã vượt quá ngưỡng ấm áp rồi. Cộng thêm cái khẩu trang trên mặt và giọng khàn hơn bình thường của anh, Lâm Tư Huyền dễ dàng phán đoán ra có lẽ Trần Ký bị bệnh rồi.
– Được rồi, cảm ơn. – Tuy đang bệnh nhưng Trần Ký vẫn nói chuyện rất súc tích – Tôi sẽ trả lời tin nhắn của chú ấy, cậu về đi.
Anh vừa nói vừa dợm đóng cửa, Lâm Tư Huyền buột miệng nói “Đợi chút”, nhưng Trần Ký vẫn không dừng tay, Lâm Tư Huyền bèn vịn tay lên khung cửa, cánh cửa đột ngột dừng lại ngay trước khi kẹp vào ngón tay cậu.
Cửa bật trở ra, để lộ hàng lông mày nhíu chặt của Trần Ký. Anh bình tĩnh chất vấn:
– Cậu có điên không?
Lâm Tư Huyền chưa bao giờ thấy mình mù mờ như lúc này. Bỗng nhiên, cậu không biết nên dùng giọng điệu gì để nói chuyện với Trần Ký. Phức tạp quá, quan hệ giữa cậu và Trần Ký phức tạp quá. Cậu từng vênh váo, từng quyến luyến, từng cầu toàn, từng phản kháng, và bây giờ lại có thêm rất nhiều nữa, cậu từng bị cưỡng hiếp rồi lại được quan tâm không duyên cớ.
Lộn xộn quá, lộn xộn đến mức giờ phút này ngôn ngữ trở nên bất lực và yếu ớt:
– Anh bị bệnh à?
– Ừ. – Trần Ký cũng không kiêng dè gì – Cổ họng khó chịu nên tôi nói chuyện ngắn gọn.
Trần Ký nói ra được câu này xem ra bệnh cũng nặng đây. Lâm Tư Huyền nghe theo bản năng của mình, bản năng mách bảo rằng cậu không muốn đi:
– Vậy tôi…
Vậy mình làm được gì đây? Quả nhiên Trần Ký cũng hỏi:
– Cậu làm gì? Cậu biết chăm sóc tôi ư?
Bị vặn lại như thế đột nhiên giúp Lâm Tư Huyền biết mình nên trả lời thế nào:
– Sao không biết? Cho tôi vào đi.
Trần Ký yên lặng nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức tim cậu cũng muốn mọc lông lên luôn thì Trần Ký mới thả lỏng tay, quay người đi mà chẳng ừ hử gì, chỉ là không đóng cửa nữa.
Mà Lâm Tư Huyền vừa mới bước vào thì đã nghe Trần Ký cảnh cáo như thể sau gáy anh có mọc thêm con mắt nữa:
– Cởi giày.
Tên ưa sạch sẽ đáng ghét.
Trước khi đến đây, Lâm Tư Huyền từng tưởng tượng xem nhà của anh sẽ như thế nào, không biết là vì cậu quá hiểu con người này hay chỉ đơn thuần là trùng hợp, hoặc cũng có thể là các căn hộ mẫu đều như thế này, tóm lại là nhà của Trần Ký hoàn toàn chính xác như những gì Lâm Tư Huyền tưởng tượng.
Phong cách trang trí tối giản, không có bất kỳ bức tranh treo tường hay đồ trang trí nghệ thuật nào, thậm chí còn không có giá trưng bày. Chuyện này Lâm Tư Huyền cũng có nghĩ tới, vì tủ trưng bày là một món đồ nội thất rất khó vệ sinh sạch sẽ. Cúp giải thưởng tiểu thuyết của anh là món đồ trang trí bắt mắt nhất trong căn nhà này rồi, nhưng cũng chỉ được xếp đại trong tủ tivi để tránh bụi thôi.
Diện tích căn hộ không nhỏ, nhưng đồ nội thất rất ít nên trông khá trống. Chỉ có một cái sô pha đơn giản, một cái bàn trà hình vuông, một cái tivi, nhưng trong góc thì lại có rất nhiều thiết bị vệ sinh thông minh. Có thể vì diện tích còn thừa quá nhiều nên Trần Ký đặt luôn bàn làm việc trong phòng khách, mở rộng địa điểm làm việc của mình.
Trên bức tường bên trái tivi có một tủ lưu trữ âm tường, có lẽ đây là thứ có hơi thở cuộc sống duy nhất trong căn nhà này. Phía trên có một tấm ảnh chụp chung, có anh, mẹ anh và Trần Thước. Còn có một món đồ trang trí khá giản dị, là kiểu bạn có thể mua trước cửa một homestay hay là quán bar nhạc nhẹ nào đó, thậm chí nó đã phai màu đến mức không nhìn ra là loại động vật gì, không biết là con cú hay con mèo.
Lâm Tư Huyền nhìn thấy mấy loại thuốc kháng sinh trên bàn trà. Đến cả vỉ thuốc mà anh cũng không hề bày bừa tán loạn, chúng được xếp chồng lên nhau một cách ngăn nắp. Nhưng mà dù như thế thì Lâm Tư Huyền vẫn thấy không quen. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Trần Ký đổ bệnh. Dường như ấn tượng mà Trần Ký đem lại cho người khác không bao giờ có sự yếu đuối của người trần tục. Anh lúc nào cũng giải quyết vấn đề một cách dứt khoát, luôn quả quyết đưa ra lựa chọn. Vì thế nhất định phải có những vỉ thuốc này để chứng minh rằng thật ra anh cũng không thể kháng cự lại với virus bệnh tật.
Câu nói “muốn chăm sóc Trần Ký” vốn bản thân nó đã hoang đường rồi. Trong căn phòng này có gì cần cậu làm sao? Lâm Tư Huyền thường hay bị bệnh, mỗi lần bệnh thì đều không có sức nhấc tay nhấc chân, ăn uống cũng lười, lười để ý đến tất cả mọi chuyện, sau đó lại là vòng lặp độc hại. Mà căn phòng trước mắt đây, ngay cả nước trong cốc thủy tinh cũng chẳng tràn ra ngoài.
Dường như Trần Ký đã liệu trước chuyện này, anh ngồi về lại sô pha, đặt laptop trên bàn trà bắt đầu xử lý công việc, mặc cho Lâm Tư Huyền làm khách thăm quan.
Lâm Tư Huyền thì lại thấy hơi ngượng ngùng, vì dù sao chính miệng cậu đã nói “Sao không biết”. Cậu lấy điện thoại ra đặt một phần cháo trắng, sau đó đi một vòng thì nhìn thấy một chỗ có thể “làm việc” được. Trên bàn ăn có mấy cái hộp nhựa được xếp gọn, nhìn thì đẹp nhưng cầm lên thì bên trong lại chẳng có gì, thế là Lâm Tư Huyền tiện tay vứt chúng vào sọt rác.
Nhưng mà ngay lập tức bị Trần Ký ngăn cản:
– Lâm Tư Huyền.
Cậu quay đầu lại:
– Hả?
– Đó là sản phẩm mẫu của nhà cung cấp.
… Thôi được rồi. Quả nhiên, nếu nhìn thấy cá lọt lưới thì rất có khả năng là cá giả.
Lâm Tư Huyền đang phân vân có nên nhặt đồ lên không thì Trần Ký đã thấu tỏ suy nghĩ của cậu:
– Để đó đi.
Có vẻ như Trần Ký thật sự đang gặp khó khăn trong việc nói chuyện. Sau khi gõ nốt mấy chữ cuối cùng, anh đóng laptop lại:
– Thăm quan đủ chưa?
Lâm Tư Huyền đánh giá:
– Căn hộ mẫu có gì đâu mà thăm quan.
Trần Ký từ chối cho ý kiến, hỏi:
– Rốt cuộc cậu đến đây làm gì?
Đến làm gì à? Vì tâm trí tôi rối như tơ vò. Cho nên muốn gặp anh.
À không, khi tâm trí tôi không rối thì tôi vẫn luôn muốn gặp anh. Nhưng mà vì không rối nên không thể tìm gặp anh.
Lâm Tư Huyền hỏi:
– Chính anh đã nhờ trợ lý casting của “Khoảng lặng ngày tàn” chọn tôi phải không?
Cậu không nhắc tới chuyện giám đốc Lý kể. Lỡ như lúc đó Trần Ký chỉ làm vì chủ nghĩa nhân đạo thôi thì sao.
Trần Ký nói:
– Phải.
Lâm Tư Huyền hỏi:
– Tại sao?
Lần này Trần Ký làm thinh hai giây mới trả lời:
– Cậu thừa biết rồi còn định cố hỏi tới bao giờ?
Lâm Tư Huyền dựa vào bàn ăn:
– Tôi không biết.
Trần Ký ngước lên nhìn cậu bằng một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng và đầy tính công kích, như thể đang thẩm vấn vậy. Còn Lâm Tư Huyền biết nếu như Trần Ký thật sự muốn thẩm vấn cậu thì chắc chắn cậu sẽ không trụ được bao lâu.
Lâm Tư Huyền ngẩng đầu lên, thuật lại một cách nhẹ như không:
– Tôi thật sự không biết, tôi mất trí nhớ rồi.
Cho đến năm cấp ba, Lâm Tư Huyền vẫn thấy “Cậu bé chăn cừu” là một câu chuyện ngu ngốc. Là một bậc thầy bịa chuyện, cậu biết rõ một lời nói dối không nên dùng hai lần. Mà bây giờ cậu mới thật sự nghiệm ra, mình đã nói đúng.
Cậu biết mình không nói dối, nhưng bây giờ có trăm cái miệng cũng không tài nào phản biện nổi.
Cách một lớp khẩu trang, cậu lại nhìn thấy Trần Ký cười, Lâm Tư Huyền không nhớ đây là lần thứ mấy nữa rồi.
Anh chỉ nhếch miệng, rồi hỏi ngược lại:
– Lâm Tư Huyền, cậu nghĩ tôi là thằng đần sao?
Không hiểu sao hai từ này lại khiến Lâm Tư Huyền thót tim.
Đột nhiên cậu không dám hỏi tiếp nữa. Lâm Tư Huyền chắc chắn trong khoảng thời gian đó, cậu và Trần Ký từng gặp nhau, nhưng lại không biết gặp nhau như thế nào và khi gặp mặt đã xảy ra những chuyện gì để mà Trần Ký từ một kẻ căm ghét cậu mà bây giờ lại thương hại cậu, giúp đỡ cậu, nhưng cũng vừa nói hận cậu.
Cậu không dám hỏi tiếp nữa. Trước khi mọi việc sáng tỏ, cậu không muốn nói thêm lời gì sai quấy khiến Trần Ký thêm ghét mình nữa.
Trần Ký hạ lệnh trục xuất:
– Hỏi xong rồi thì biến đi. Tôi muốn đi ngủ.
Lâm Tư Huyền nói:
– Tôi đặt đồ ăn ngoài rồi, đồ ăn đến tôi sẽ đi.
Trần Ký mặc kệ cậu, lại lấy thuốc trên bàn lên, lấy ra hai viên. Sau khi uống xong, anh đứng dậy về thẳng phòng mình.
Đang là giờ cao điểm ăn tối, Lâm Tư Huyền đặt đồ ở một hàng cháo cách đây không gần lắm, phải mất gần một tiếng mới giao đến.
Lâm Tư Huyền ngồi trên sô pha mà sốt ruột, mãi mới nghe được tiếng gõ cửa. Cậu xách cháo trắng trên tay, lòng thì nghĩ chẳng biết tại sao mình phải đợi một tiếng đồng hồ này, đang định ra về thì nghe thấy tiếng động vọng ra từ phòng ngủ Trần Ký.
Theo bản năng, cậu nghĩ là bệnh nhân làm rớt đồ gì đó, lúc cậu bị bệnh cũng hay như vậy. Cửa phòng ngủ không khóa, Lâm Tư Huyền bất chấp đi vào. Nhưng chẳng có cái gì rớt xuống đất cả, Trần Ký đang nằm ngay ngắn ở trên giường. Mà âm thanh lúc nãy là tiếng cành cây bên ngoài đập vào cửa kính.
Lâm Tư Huyền lại bắt đầu suy bụng ta ra bụng người, những lúc bị bệnh cậu thường mong tất cả đồ ăn đều sẽ tự bay đến bên cạnh mình, thế là cậu đặt cháo ở tủ đầu giường cho anh. Phòng ngủ này cùng một phong cách với phòng khách, thậm chí cả tivi cũng không có nên càng làm bầu không khí thêm lạnh lẽo. Trên tủ đầu giường có để vài quyển sách, Lâm Tư Huyền đặt chúng sang một bên.
Sau khi làm xong hết, Lâm Tư Huyền bỗng nhiên dừng chân.
Trần Ký không đeo khẩu trang nên đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy mặt Trần Ký trong hôm nay. Thực tế thì cậu rất ít khi nhìn thấy Trần Ký ngủ, hồi cấp ba rất nhiều bạn ngủ trong giờ ra chơi nhưng Trần Ký chẳng ngủ bao giờ. Lúc nào anh cũng bận làm cho xong bài tập, như vậy thì tối về anh sẽ có thêm thời gian để làm chuyện khác. Còn lúc ở Tích Quan, trong hai lần cậu ngủ ở phòng anh thì lần nào Trần Ký cũng dậy sớm rồi bỏ đi mất, trong phòng chỉ còn lại một ít mùi thảo dược như có như không, một mùi hương chỉ thuộc về riêng Trần Ký.
Dường như bị mùi hương này dụ dỗ, Lâm Tư Huyền lại tiến về phía trước một bước. Giống như một tên trộm, cậu ngồi xổm xuống bên giường ngắm anh thật tường tận. Kẻ trộm thì trộm tiền, cậu thì trộm thời gian. Chuyện này thì cậu rành quá, vì từ rất lâu trước kia cậu đã ăn trộm thời gian của Trần Ký rồi.
Nhưng lần này cậu đã lầm.
Cành cây bên ngoài kia lại đung đưa trong gió, một lần nữa đập vào cửa sổ. Tiếng động lần này khá lớn, Trần Ký thình lình mở mắt ra.
Lâm Tư Huyền lập tức muốn đứng thẳng dậy nhưng Trần Ký hành động nhanh hơn, cánh tay chòi ra bên ngoài chăn bóp lấy cổ cậu. Ký ức ùa về, khung cảnh tái hiện, lực mạnh đến độ mồ hôi trên tay Trần Ký cũng muốn thâm nhập vào lỗ chân lông của Lâm Tư Huyền, cảm giác ngột ngạt dâng lên từ xương cụt. Trần Ký ấn đầu cậu xuống, để hơi thở hai người va chạm vào nhau. Rõ ràng đây là tư thế hôn nhau nhưng ngón cái của anh lại miết mạnh từ yết hầu lên đến môi dưới của Lâm Tư Huyền.
Lâm Tư Huyền không chống trả được, ngã nhào xuống giường. Ngón tay cái của Trần Ký luồn vào tóc cậu, anh kéo tóc để nâng mặt cậu lên. Ban đầu Lâm Tư Huyền từ trên nhìn xuống, bây giờ thành từ dưới nhìn lên, cuối cùng cũng nhìn rõ ánh mắt sắc lẹm, lạnh đến thấu xương của Trần Ký.
– Lâm Tư Huyền. – Trần Ký nói – Rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Cho đến giây phút này, Lâm Tư Huyền mới nhớ ra, lần trước Trần Ký nói với mình câu này cũng là ở trên giường.