Nhiều năm trước, vào một đêm gió thổi rất to, một chậu hoa của Vu Nhụy bị phá tan tành. Sáng sớm hôm sau, chị đứng giữa đống cánh hoa rơi lả tả dưới đất, hỏi Lâm Tư Huyền như có điều suy nghĩ, nếu như được lựa chọn thì cậu muốn rời khỏi thế giới này theo cách nào.
Lâm Tư Huyền khi đó rất hiếm khi đối diện trực tiếp với chủ đề này, nhưng vẫn ra vẻ bình thản trả lời:
– Mấy chậu hoa khác trong vườn vẫn còn sống mà, có cần phải đau lòng vì mấy bông hoa này không?
– Thì chị hỏi chơi vậy mà, dù sao cũng sẽ tới ngày đó thôi. – Giọng chị nhẹ tênh như thể chỉ đang hàn huyên – Chị nghe nói có người đột tử khi leo lên đỉnh núi tuyết, chị thấy cũng khá lãng mạn, được vùi thây một cách tự nhiên ở nơi có cảnh sắc tuyệt trần.
Lãng mạn ư? Lâm Tư Huyền thử tưởng tượng ra khung cảnh đó, có lẽ sẽ biến mất vội vã khỏi thế giới này, đến thi thể cũng không tìm thấy. Nhưng so với việc ra đi như thế nào thì cậu tò mò hơn đến chuyện nếu như cậu thật sự biến mất thì sẽ có ai cảm thấy đau buồn.
Đây chỉ là một lần ngắn ngủi trong nhiều cuộc thảo luận vô nghĩa giữa họ, Lâm Tư Huyền cũng không coi chuyện đó là nghiêm trọng. Nhưng mà cậu không ngờ cuối cùng Vu Nhụy lại mất vì ung thư tuyến tụy, một cách ra đi cực kỳ bình thường và không có lấy một chút lãng mạn nào, chứng minh mọi kết luận đều được thành lập dựa trên tiền đề cơ bản nhất – “nếu như được lựa chọn”. Tiếc là con người thật sự không có nhiều sự lựa chọn.
Khi biết tin Vu Nhụy mất từ miệng Lâu Thù Vi, thứ cảm xúc nảy sinh nhiều hơn cả trong lòng Lâm Tư Huyền là sự hoang mang và ngờ vực, thậm chí trên đường về nhà, cậu còn thấy mình không quá đau buồn. Cậu và Vu Nhụy đã xa cách đến mức độ nào? Cuộc đối thoại cuối cùng chắc là trước khi cậu thôi học, còn lúc này Lâm Tư Huyền đang xem trang chủ mạng xã hội của Vu Nhụy, thậm chí cậu còn không biết chị đã trở thành một blogger hội họa có chút danh tiếng.
Trang cá nhân của Vu Nhụy dừng cập nhật vào ba năm trước, bài đăng thứ ba vẫn còn là bức ảnh kỷ niệm kết hôn của chị, mà chỉ mấy tuần sau đó đã đăng cáo phó rồi.
Nhìn thấy giấy trắng mực đen, trái tim sưng phồng của Lâm Tư Huyền mới tràn ra cảm giác đau đớn. Cậu nhận ra dù sau này hai người có xa cách thì cậu cũng không thể nào thờ ơ với chuyện này được. Giữa cậu và chị có rất nhiều hồi ức không thể nào phai, trở thành một phần trong cuộc đời cậu. Người đã khuất mang theo tất cả những mảnh ký ức này đi, khiến quãng đời đã trôi qua bị khoét mất những lỗ hổng nhỏ, về sau mỗi lần chạm vào đều sẽ nhói đau.
Đêm về khuya, Lâm Tư Huyền vẫn không thể vào giấc. Cậu xem tiếp trang cá nhân của Vu Nhụy dọc theo tuyến thời gian, không lâu sau đã tìm thấy tài khoản của chồng chị. Cậu bấm vào xem, bài đăng mới nhất là vào một tháng trước, hình như là anh ta đi du lịch Ý với một cô gái khác.
Phần bình luận phía dưới có tới hàng trăm lời tranh cãi, có người công kích anh tìm người mới khi vợ qua đời, cũng có người phản bác Vu Nhụy đã qua đời mấy năm rồi, tiếc thương người yêu thì cũng có quyền bắt đầu cuộc sống mới.
“Trong cáo phó nói khi hai người yêu nhau thì chị ấy đã được chẩn đoán mắc bệnh, biết rõ sống không bao lâu còn kết hôn thì chị ấy cũng hơi ích kỷ đấy. Anh ấy như thế là hết lòng hết dạ rồi, chẳng lẽ phải hy sinh cả đời mình vì một tờ hôn thú à?”
Lâm Tư Huyền không muốn đọc tiếp, cậu tắt trang. Khi chuẩn bị khóa màn hình thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Trần Ký, lúc này ở góc trên bên phải màn hình hiển thị một giờ rưỡi sáng.
Cậu không tắt, cũng không nghe máy. Lâm Tư Huyền chỉ nhìn chằm chằm tiếng chuông kéo dài mười mấy giây rồi kết thúc, cũng không có cuộc thứ hai. Như thể một người chỉ gọi chơi vậy thôi, và người còn lại thì đã say giấc.
Sau khi cán sự môn Văn kiên trì nhờ Lâu Thù Vi gửi lời mời tới lần thứ ba, cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng đồng ý đến đám cưới của nó. Cán sự môn Văn học trường sư phạm trong thành phố, sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường 46 dạy học, trở thành đồng nghiệp với thầy cô giáo cũ.
Đám cưới cũng được tổ chức ở khách sạn Orlan gần trường 46, nó còn chu đáo đặt một đêm khách sạn cho các khách mời từ phương xa đến.
Rảnh rỗi không có việc gì, Lâm Tư Huyền đến sớm trước đám cưới hẳn một ngày. Cổng trường 46 được thay mới, hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ ngày xưa nữa. Lâm Tư Huyền đi dạo đúng giờ tan học thứ Sáu, các em học sinh cười cười nói nói quàng vai bá cổ ra về. Cột đèn kia vẫn còn ở đó, là vật duy nhất trùng khớp với ấn tượng của cậu. Trong tiếng xì xào rôm rả lúc trầm lúc bổng, dường như Lâm Tư Huyền nhìn thấy Trần Ký mười bảy tuổi, tay xách túi giấy ở tiệm bánh ngọt Mạch Tri, đứng đợi với vẻ không mấy kiên nhẫn.
Tuy cán sự môn Văn đã cố gắng mời rất nhiều bạn cũ, nhưng các bạn học cấp ba thực tế tham dự đám cưới thì không bao nhiêu, dù sao cũng chỉ là một ngày cuối tuần bình thường, chi phí đi lại giữa hai thành phố quá cao. Nhờ vậy mà Lâm Tư Huyền yên tâm hơn nhiều, tuy vì Tô Hồng Đào và Lâu Thù Vi mà cậu quyết định thử thản nhiên đối mặt với người quen cũ, nhưng nếu nhiều người quá thì ít nhiều gì cũng hơi đề phòng.
Không biết có phải bây giờ làm giáo viên vất vả quá không mà nhìn cán sự môn Văn già đi nhiều, có cái tính hòa đồng quen thuộc vẫn không thay đổi:
– Tư Huyền, cảm ơn cậu đã nể mặt tham dự, chúng ta lâu lắm rồi không gặp đấy.
Lâm Tư Huyền cũng dịu dàng đáp lại:
– Lỗi của tôi. Chúc mừng cậu nhé.
Bạn cấp ba được xếp ngồi một bàn, có người hỏi Lâm Tư Huyền hiện đang làm gì, cậu dùng những lời đã chuẩn bị sẵn trả lời trôi chảy:
– Vẫn lóp ngóp trong giới, đóng vài vai nhỏ thôi.
Đối phương hỏi tới:
– Không phải chứ. Ngày xưa cậu nổi nhất trường, cứ tưởng ngày nào lên mạng cũng phải thấy tên cậu chứ.
Có nhiều câu cậu không biết là đang chế giễu hay là thật lòng bất bình. Bây giờ Lâm Tư Huyền cũng chẳng muốn suy đoán:
– Bình thường thôi mà, tại chưa có duyên với khán giả.
Nói đến thế thì đối phương cũng chỉ có thể hùa theo:
– Vậy là khán giả không có mắt thẩm mỹ rồi.
Đám cưới diễn ra như thường lệ, song thân hai nhà lên phát biểu, trao nhẫn xong thì bữa tiệc bắt đầu. Một bàn toàn người quen vừa ăn vừa trò chuyện, mà chủ đề để nói cũng chỉ loanh quanh chuyện ngày xưa và những người bạn chung.
Lâu Thù Vi nhắc đến Khỉ Đầu Chó, kể là lúc trước đi du học nước ngoài, nó chơi trong ban nhạc, tự cạo trọc đầu, ngày nào cũng bị người Tây nhận nhầm là đệ tử Thiếu Lâm Tự. Nhắc đến du học, đột nhiên có người nhắc:
– Tao nhớ hình như Viên Tầm cũng đi Mỹ rồi, có còn ai giữ liên lạc với cậu ta không?
– Không có. Hình như nó đi từ ba, bốn năm trước rồi. Tao nghe nói hình như lúc đó nó tìm được việc luôn rồi, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên bỏ đi.
– Đi thì tốt chứ sao, khỏi phải ở đây cày như trâu như bò.
– Nhưng mà đi xa nhà quá. À, nói tới chuyện này mới nhớ, tao nghe nói hình như nó come out với gia đình rồi hả?
– Gì? Đi nước ngoài cái tự nhiên bị vậy hả?
– Đâu biết, hay từ cấp ba nó cũng đã… Hồi đó nó thân với ai nhỉ?
– Tao không thân nha. Hình như hồi đó nó thích đi tìm Trần Ký lắm.
– Ôi vỡi, hình như cái tên này lâu lắm rồi tao chưa nghe thấy đấy, thằng này cũng ở ẩn cả nghìn năm rồi. Giờ cậu ta đang làm gì vậy?
– Đợi chút, hình như cậu ta tới kìa.
Lâm Tư Huyền nghe thế thì khựng đũa, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, không ngờ Trần Ký lại thật sự xuất hiện ở lối ra vào sảnh tiệc. Anh mặc một chiếc hoodie đơn giản, đầu tiên là chào hỏi chú rể, sau đó đi tới ngồi vào chỗ trống của cái bàn này.
– Không hổ danh là cán sự lớp, làm đám cưới thôi mà ngay cả “ẩn sĩ” cũng tới tham dự. Hiện sếp Trần đang làm việc ở đâu rồi ạ?
Lâm Tư Huyền dùng đũa gẩy vỏ sò ra, nghe thấy Trần Ký nói:
– Cũng đi làm bình thường thôi, mỗi ngày viết cái này cái kia.
Câu nói này có phạm vi rất rộng, nghe như đang làm truyền thông mới hay viết quảng cáo vậy. Trần Ký vẫn không muốn để người khác biết công việc thật sự của anh, có lẽ sau này có diễn viên đăng ảnh của anh lên mạng thì chuyện này cũng sẽ bị phát hiện thôi, nhưng ít nhất thì không phải hôm nay.
Ít lâu sau, cô dâu chú rể tới mời rượu. Mặt chú rể đỏ lựng lên rồi mà vẫn muốn “trăm phần trăm”, ngập ngừng hỏi Trần Ký:
– Không dẫn người nhà theo à?
Trần Ký nói mình lái xe nên lấy nước thay rượu:
– Không có người nhà.
– Đừng nói là cậu lại nói mấy câu kiểu không muốn yêu đương gì đó nữa nhé. – Trí nhớ của chú rể tốt thật, mấy câu từ hồi tốt nghiệp mà vẫn còn nhớ đến tận bây giờ – Cậu nhìn mọi người đi, ngoài cậu và Tư Huyền ra thì ai cũng tính chuyện cưới xin hết rồi.
– Không phải đâu. – Trần Ký nhếch khóe miệng, phủ nhận – Chỉ là bình thường bận quá, không có thời gian quan tâm, sợ làm lỡ người ta.
Suốt bữa tiệc, Lâm Tư Huyền cũng không nói chuyện với Trần Ký câu nào. Ở đây chỉ có hai người họ nói chuyện ít nhất, cũng chỉ có hai người họ là không dính giọt rượu nào. Cuối cùng, những người khác say quắc cần câu, hai người tỉnh táo nhất phải dìu từng người lên xe.
Bãi đỗ xe tầng hầm không còn ai khác, Lâm Tư Huyền hỏi Trần Ký:
– Anh lái xe thật à? Đỗ ở đây sao?
– Có sống ở đây đâu, làm gì có xe. – Trần Ký nói – Không muốn uống nên bịa chuyện thôi.
Lâm Tư Huyền không ngờ:
– Sao anh cũng bắt đầu nói dối vậy?
Trần Ký nhìn đồng hồ, không thèm tiếp lời cậu, móc tấm thẻ tích điểm từ trong túi ra đưa cho Lâm Tư Huyền:
– Tại sao mấy hôm trước không nghe điện thoại?
Lâm Tư Huyền nhận lấy tấm thẻ chỉ còn mỗi năm tệ kia:
– Bận quá nên quên mất.
– Vậy ư? – Trần Ký bình thản nói, không biết anh có tin lời cậu không – Khuyên cậu sau này vẫn nên nghe đi, có khả năng là Vân Giản gọi cậu ra ngoài ăn cơm đấy.
Lâm Tư Huyền biết anh đang nói đến chuyện “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn”.
Cậu suy nghĩ giây lát rồi nói với Trần Ký:
– Chuyện này không cần đâu.
Trần Ký liếc mắt sang:
– Chắc chứ?
– Ừm. – Lâm Tư Huyền cười với anh – Chắc chắn.
Trong khoảng thời gian đã qua, mỗi khi nghĩ tới chuyện không biết mình đã dùng thủ đoạn gì để uy hiếp, dụ dỗ Trần Ký quan hệ với mình, là Lâm Tư Huyền lại thấy cồn cào ruột gan.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào”, lời Trần Ký nói cứ văng vẳng bên tai cậu. Cậu ngược đãi Trần Ký quá nhiều mới đổi lại được sự chiều chuộng và quan tâm vô bờ bến từ anh.
Cậu đúng là biết chọn người, đến cả người như Lâu Thù Vi cũng cảm thấy tội lỗi và có trách nhiệm khi nảy sinh quan hệ tình một đêm với người khác, huống chi là Trần Ký. Trong rất nhiều đêm lòng ngổn ngang trăm mối, Lâm Tư Huyền lại muốn đầu hàng, muốn dựa dẫm vào những cái bánh ngon Trần Ký ban phát để sống cho qua ngày đoạn tháng. Cái gì cũng có, phim cũng có, cơm ăn áo mặc cũng chẳng phải lo, sự ấm áp mà mình lưu luyến hơn chục năm cũng nằm gọn trong lòng bàn tay.
Nhưng khi nghe Lâu Thù Vi kể về những khó khăn Trần Ký đã trải qua, lại nghĩ tới có khi nào vì sự ích kỉ của mình đã khiến Trần Ký mấy năm nay không thể có được một mối tình nào tử tế, Lâm Tư Huyền lại thấy hổ thẹn.
Niềm khao khát cậu dành cho Trần Ký đã sai lầm ngay từ ban đầu, nhưng cậu vẫn muốn thử chỉnh đốn lại xem, thử khiến nó trở nên vẻ vang hơn một chút, để mình có cơ hội đường đường chính chính tỏ bày nỗi lòng với Trần Ký, hoặc là quang minh lỗi lạc chúc phúc khi tương lai Trần Ký dắt tay người khác vào lễ đường.
Rõ ràng cậu đã rất nhiều lần nói với Trần Ký là buông tha cho anh, nhưng lại hết lần này tới lần khác nuốt lời. Những lời hứa được nói ra từ miệng đều rỗng nghĩa, nhưng ít nhất phải bắt đầu từ hành động thực tế, bắt đầu từ “Vụ mưu sát lúc hoàng hôn”, bắt đầu bằng việc chấm dứt “ăn xin” từ Trần Ký.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lâm Tư Huyền nói với anh:
– Xin lỗi anh.
Trần Ký hỏi cậu:
– Gì cơ?
– Rất nhiều chuyện lúc trước… – Lâm Tư Huyền nói – Có phải tôi vẫn chưa nói được câu xin lỗi tử tế nào với anh không?
Trần Ký trầm mặc hồi lâu mới đáp:
– Lúc nhận nhầm WeChat của tôi là người khác cậu đã nói rồi, cậu nói hối hận vì đã trêu chọc tôi.
– Vậy à? – Lâm Tư Huyền nói – Thỉnh thoảng tôi cũng có lương tâm nhỉ.
Cậu quá nghiện nói dối, Trần Ký buộc phải xác nhận:
– Cậu nói thật chứ?
– Thật. – Lâm Tư Huyền trả lời – Lúc nãy khi chú rể mời rượu đã chúc anh sau này có thể sống thật hạnh phúc, bươn chải ngần ấy năm, cũng nên có người chăm sóc anh thật chu đáo. Tôi cũng thật lòng mong là như vậy.
Đèn xe phía trước sáng lên, luồng sáng ập tới đột ngột khiến Lâm Tư Huyền vô thức nhắm mắt lại. Cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của Trần Ký, chỉ nghe thấy sau một hồi làm thinh, anh dùng một giọng điệu mà Lâm Tư Huyền không thể phân tích được để nói:
– Được, cảm ơn cậu.