Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 47: Tầm mắt



Homestay bên cạnh quán bar tên là “Nhất Diệp”, tên của nó cũng giống như sự tồn tại của nó vậy, dùng từ tượng trưng nghe thật nghệ thuật để che giấu ý đồ nguyên bản của nó. Thoạt nhìn thì trông có vẻ tao nhã, thơ mộng, nhưng thực tế việc nhận phòng sau mười hai giờ đêm cũng có thể làm cẩu thả qua loa. (*)

(*) “Nhất Diệp” đồng âm với “một đêm”.

Trước cửa “Nhất Diệp” có một đoạn đường rải sỏi dài chừng một trăm mét, hai bên là bụi cỏ và cây xanh thấp lè tè, đèn đường chiếu bóng cây cỏ xuống đất, khiến cho con đường phía trước lúc sáng lúc tối.

Khi nhớ lại con đường này, Lâm Tư Huyền ba năm sau rất muốn ngoái đầu lại nhìn xem Trần Ký đi sau lưng mình có biểu cảm như thế nào.

Nhưng cậu không làm được nữa. Mà Lâm Tư Huyền ba năm trước đang say trong men rượu, cứ sợ đây chỉ là một giấc mộng thoảng qua, cho nên muốn đi nhanh hơn một chút, mau chóng hoàn thành tất cả những chuyện mình muốn làm trước khi tỉnh giấc.

Nhiều người cho rằng Lâm Tư Huyền ngả ngớn và đa tình, có lúc cậu cũng thấy mình có thiên phú lắm chứ. Làm một số hành động thân mật, nói một vài câu khiến người ta miên man suy nghĩ, khiến người ta ngượng ngùng xấu hổ, đối với cậu chẳng phải chuyện gì khó.

Nhưng đêm nay thì trái ngược hoàn toàn. Rõ ràng đã chuẩn bị hàng nghìn lần rồi, nhưng thật sự chạm đến thời khắc ấy thì cậu vẫn nhấp nhổm không yên, sợ Trần Ký phát hiện ra sự căng thẳng và vụng về của mình.

Cho nên Lâm Tư Huyền vừa vào phòng là tắt đèn ngay. Chỉ còn lại mỗi ánh trăng làm chàng thợ vẽ, phác họa đường nét của hai người, nhưng lại không tô phết màu sắc gì cho đậm nét.

Trần Ký hỏi cậu:

– Tại sao lại tắt đèn?

Không có ánh sáng thì sẽ không nhìn rõ sắc mặt của đối phương, cuối cùng Lâm Tư Huyền cũng lấy lại can đảm. Giống như lúc trước, cậu vu.ốt ve cánh tay Trần Ký, chỉ có điều lần này suồng sã và ám muội hơn. Cậu không chỉ lưu luyến những đường gân xanh kia mà còn mò mẫm tới nơi nóng bỏng hơn.

– Đương nhiên là để tạo bầu không khí. – Chóp mũi Lâm Tư Huyền cũng lởn vởn xung quanh xương quai xanh của anh, cuối cùng dừng lại ở hõm vai – Cậu thiếu lãng mạn hay là thiếu kinh nghiệm vậy?

Khi bắt đầu cởi khuy áo, Trần Ký lại hỏi cậu:

– Cậu dày dặn kinh nghiệm lắm à?

– Bớt nói mấy câu thừa thãi đó đi.

Lâm Tư Huyền cắn nhẹ một phát vào cằm anh, từ từ hút lấy can đảm, cuối cùng cắn vào môi dưới của anh. Cậu không muốn cũng không dám để Trần Ký hỏi tiếp.

Cậu nghĩ mình thành công rồi, bất kể là bằng diễn xuất thuần thục hay là cách quyến rũ hạng bét của mình. Không biết từ giây phút nào, Trần Ký bắt đầu không thờ ơ nữa. Trong phòng chất đầy dụng cụ hỗ trợ, cậu nghe thấy tiếng xé bao bì nhựa.

Vì chưa trải nghiệm chuyện này bao giờ nên cậu cũng không thể so sánh được, vì thế Lâm Tư Huyền không đoán được Trần Ký có phải là người có kinh nghiệm phong phú hay không. Cậu rất đau, nhưng không rõ là do Trần Ký làm không đúng cách hay là nó vốn phải đau đến nhường này như trên mạng nói. Có một số cách giải thích sến sẩm đại loại như là, đau như thế này là vì để “lần đầu” trở nên ý nghĩa hơn. Nhưng lần đầu cũng là lần cuối, Lâm Tư Huyền không biết đêm này còn có thể có ý nghĩa đến mức nào nữa. Cậu đau đến sung sướng, đau đến hạnh phúc, đau đến toại nguyện.

Chỉ có điều cậu không dám lên tiếng, sợ sự vụng về kém cỏi của mình sổng ra ngoài, cũng không muốn tạo ra tiếng gì quấy nhiễu giây phút này. Cũng may trong phòng không có đèn, có thể giấu đi biểu cảm cật lực kiềm chế của cậu. Động tác của Trần Ký không hề dịu dàng nên cậu đành phải tự thân tranh thủ kiếm lấy cho mình sự thương hại hư vô. Cậu m.ơn tr.ớn sống lưng anh, rồi chuyển sang xương hàm, chóp mũi, lông mày. Cậu không nhìn thấy gì cả nhưng cậu biết chúng trông ra sao. Trong bóng tối, cậu cố gắng phác họa hình ảnh mà mình không thể nào quen thuộc hơn.

Cậu nỗ lực duy trì sự tỉnh táo, nhưng nỗi đau si.nh lý vẫn ăn mòn ý thức của cậu. Cậu cảm thấy xương cốt mình đã tan chảy, hóa thành một vũng nước mặc cho Trần Ký hung hăng chà đạp, mà hơi thở nặng nề và nóng rực của anh còn muốn khiến vũng nước ấy bốc hơi. Dường như Trần Ký càng ngày càng mạnh bạo hơn, khiến cậu dù có mơ màng cũng phải nhận ra được họ đang làm gì, nhưng lại ngăn cản cậu nảy sinh ý đồ đánh cắp sự dịu dàng từ anh. Bất chấp lẽ thường, rõ ràng đã tan thành nước rồi mà vẫn bị đóng đinh đến mức không thể nhúc nhích được. Trần Ký quá tàn nhẫn, cậu rất căm hận sự tàn nhẫn này, nhưng cũng không ngăn được lòng mình sa vào lưới tình với nó.

Trong cơn mê man, một bàn tay bóp lấy cổ cậu, như một công cụ xử phạt. Việc hô hấp trở nên khó khăn càng phóng đại các giác quan vốn đã ngấp nghé bên rìa cực hạn. Thính giác cũng trở nên nhạy cảm hơn, đến cả lời nói khàn đặc của Trần Ký mà cậu nghe cũng rõ nét hơn bình thường:

– Lâm Tư Huyền, rốt cuộc cậu muốn thế nào?

Em muốn thế nào ư? Em muốn anh tàn nhẫn hơn, để anh cướp đoạt nhiều thứ hơn nữa từ em, để chúng được lưu giữ ở chỗ anh lâu dài hơn nữa.

Lâm Tư Huyền không biết đêm này kết thúc như thế nào, khi cậu tỉnh dậy thì phòng đã sáng trở lại, lần đầu tiên cậu thấy toàn cảnh diện mạo của căn phòng. Nó không có gì đặc biệt, trang trí theo kiểu khách sạn bình thường, tranh tường bình thường, tất cả mọi thứ đều bình thường. Tứ chi cậu nhức mỏi nhưng lại ngửi thấy mùi sữa tắm hàng chợ trên người mình.

Cậu bị đánh thức bởi những tiếng rung liên hoàn từ điện thoại, cậu vô thức cầm điện thoại giơ lên trước mặt mới sực nhớ đây không thể nào là điện thoại của mình. Điện thoại của cậu làm gì có chuyện nhận được nhiều tin nhắn cùng lúc như vậy.

Lâm Tư Huyền thề mình không hề có định đọc nội dung trong đó, chỉ tại Trần Ký không tắt thông báo đẩy. Tin nhắn đầu tiên đập vào mắt chắc có lẽ là của đồng nghiệp, chúc mừng dự án nào đó của Trần Ký đã qua kiểm duyệt, tên dự án là gì thì Lâm Tư Huyền đọc không hiểu lắm. Cậu tắt tin nhắn đi, không muốn đọc trộm thêm nữa, vì thế cậu nhìn thấy ảnh màn hình khóa, nhìn rất quen, bần thần một hồi mới nhớ ra đây là bức tranh trừu tượng Trần Ký đăng trên trang cá nhân hồi đại học.

Cậu chỉ mới tiếp xúc với chiếc điện thoại này có ba giây mà đã được nhắc nhở hai sự thật.

Một là Trần Ký đang hưởng thụ cuộc sống khổ tận cam lai của mình. Hai là Trần Ký đã thích một người nào đó rất lâu rồi.

Lâm Tư Huyền đặt điện thoại về chỗ cũ rồi vùi đầu vào chăn, cố gắng trở về với bóng tối, trở về với màn đêm, tiếc là ánh nắng ngoài cửa sổ chẳng biết thế nào là lãng mạn.

Có lẽ tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực, tâm trí Lâm Tư Huyền cứ lang thang qua lại giữa hai trạng thái mơ và tỉnh. Khi mở mắt dậy lần nữa thì ánh sáng không còn quá chói chang nữa, cậu thật sự không tin nổi mình đã ngủ thẳng một giấc tới sát hoàng hôn.

Cậu ngửi thấy mùi cháo, Trần Ký đang xé bao đồ ăn ngoài, thấy cậu tỉnh bèn hỏi:

– Muốn ăn không?

Trong môi trường sáng trưng, Lâm Tư Huyền lại trở về làm Lâm Tư Huyền. Cậu cười cười:

– Cậu chu đáo thật, nhưng tôi ăn không nổi. Trần Ký, rót cho tôi cốc nước.

Trong phòng không có nước suối đóng chai để sẵn, muốn uống nước thì phải đun. Trong âm thanh nền là tiếng bình đun nước đang vận hành, cậu lại hỏi Trần Ký:

– Điện thoại của tôi đâu?

– Bên phải cậu. – Trần Ký chỉ – Đang sạc pin.

Lâm Tư Huyền cầm điện thoại mình lên, cậu biết trong đó không có gì cả, nhưng cậu muốn mình trông có vẻ bận rộn, để không phải nghĩ tới chuyện nên tạm biệt Trần Ký bằng câu gì khi vẫn còn sớm thế này.

Cậu muốn trì hoãn thêm ít lâu, nên đã khiển trách Trần Ký:

– Cậu thật sự thiếu tinh tế vậy luôn hả? Theo lẽ thường thì giờ nên là lúc chúng ta âu yếm nhau chứ.

Cậu không nhìn biểu cảm của Trần Ký, chỉ tiếp tục ra lệnh:

– Cậu lại đây cho tôi dựa một lát.

Không biết là do đã quen nghe lời cậu hay là do đêm qua ít nhiều gì cũng tạo ra được chút dịu dàng bề ngoài, Trần Ký thật sự đi về giường ngồi. Lâm Tư Huyền ra vẻ điêu luyện, tựa vào lòng anh, để cơ thể của Trần Ký bao bọc lấy mình. Bên tai là nhịp tim đập đều đều và thật lực, đánh động cả hơi thở của Lâm Tư Huyền. Cậu rất muốn vùi mình vào sâu hơn nữa, tốt nhất là vùi vào trong con tim ấy luôn.

– Người cậu cứng quá. – Lời nói và hành động hoàn toàn tương phản, cậu thân mật bảo – Tôi biết cậu không tình nguyện, nhưng ít ra cũng phải giả vờ chút chứ.

Trần Ký không để ý tới lời bình phẩm của cậu, chỉ hỏi một chuyện khác.

– Lâm Tư Huyền. – Khi Trần Ký nói chuyện, lồng ng.ực của anh sẽ rung lên rất khẽ – Tại sao cậu lại thôi học?

Sao Trần Ký lại biết chuyện này?

Lâm Tư Huyền nghe thế có hơi giật mình. Nhưng việc hóc búa hơn cả nghiên cứu nguồn cội đằng sau câu hỏi này chính là làm sao để trả lời nó. Cậu không muốn để bất kỳ người quen nào biết cuộc sống hiện tại của mình, mà Trần Ký còn là cái tên đứng thứ nhất trong danh sách đó.

– Không tại sao cả. – Lâm Tư Huyền nói bằng giọng lười nhác – Không học cũng được đi đóng phim mà.

– Bây giờ cậu đang đóng phim?

– Đúng vậy. – Cậu lại lôi lời nói dối này ra dùng – Sắp sửa vào đoàn phim rồi.

Trần Ký dừng lại giây lát, sau đó bình tĩnh hỏi tiếp:

– Phim gì?

Lâm Tư Huyền hơi bực mình rồi. Cậu biết mình là kẻ hai mặt, một mặt thoải mái hưởng thụ sự thân mật mình đòi hỏi, mặt khác lại không thể chịu nổi những câu cật vấn nhạt nhẽo của anh. Tại sao lại hỏi, tại sao phải quan tâm dư thừa làm gì, tại sao phải khiến mình thêm lưu luyến cái thế giới này?

– Hỏi lắm thế? Quan tâm tôi à? – Lâm Tư Huyền vươn tay đặt lên mu bàn tay anh, ngón tay không thâm nhập vào kẽ tay anh, giọng điệu vẫn nhẹ tênh như ngày thường – Đừng làm mấy rõ cũ rích đó nữa, tưởng ăn nằm với nhau một đêm là phải chịu trách nhiệm cho nhau như yêu đương à, không cần đâu.

Lâm Tư Huyền muốn dùng cách sở trường của mình để nắn chỉnh lại. Tuy tâm trí hỗn độn của cậu lúc này vẫn chưa thể hiểu được vì sao tối qua Trần Ký lại đồng ý, nhưng bây giờ lương tâm lại trỗi dậy. Đã làm kẻ xấu thì làm cho trót, không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Trần Ký.

Trần Ký cũng không hỏi nữa. Thậm chí nhịp tim của anh cũng vẫn đập đều đều, người đang rối bời chỉ có Lâm Tư Huyền.

– Mấy hôm nay tâm trạng không được vui, tối qua chỉ định chọc cho cậu khó chịu thôi, nhưng tiếc rằng tôi cũng là một đồng tính nam bình thường có nhu cầu, nhất thời không kiểm soát được. – Cậu lại nói – Xin lỗi nhé. Cậu đừng nghĩ nhiều.

Cậu nghe thấy tiếng cười rất khẽ của Trần Ký, sau đó anh dùng ngón cái ở tay kia vuốt vành tai cậu, khiến thần kinh của cậu đột nhiên căng như dây đàn.

– Tôi có nghĩ nhiều đâu. – Trần Ký nói – Sao tâm trạng lại không vui?

Lâm Tư Huyền vỗ vào mu bàn tay anh:

– Bảo rồi mà, đừng có hỏi lắm thế.

Trần Ký nói nhiều hơn trước kia, có lẽ đường đời đã mài mòn bản tính của anh, Lâm Tư Huyền của bây giờ không thể đảm đương nổi chút thay đổi này được. Nên kết thúc rồi, nếu không thì sẽ không kết thúc được nữa.

– Hoàng hôn hôm nay thật đẹp. – Lâm Tư Huyền cảm thán – Đỏ hừng hực.

Cậu không nhìn nữa, giơ tay vuố.t ve gương mặt Trần Ký:

– Nhìn cậu lần cuối vậy. Để khỏi sau này không gặp nhau nữa, tôi lại quên mất cậu trông ra sao.

Trần Ký nhắc nhở:

– Cậu đã rất nhiều lần nói không gặp nhau nữa rồi.

– Lần này là tình cờ thôi, không tính.

– Nếu vậy thì nghĩa là cũng có khả năng gặp lại.

– Vậy nếu như gặp lại, chúng ta sẽ không chấp nhất hiềm khích trước đây nữa, hãy xem nhau như bạn cấp ba thân thuộc, thân thiện chào hỏi nhau nhé. – Lâm Tư Huyền ngước mắt lên nghĩ một lúc rồi hỏi Trần Ký – Thấy sao?

Trần Ký nói:

– Không làm sao cả.

lồng ng.ực Lâm Tư Huyền nghẹn ứ, cười hỏi Trần Ký:

– Trần Ký, cậu vẫn còn ghét tôi như ngày xưa à? Sao, lần tới không định để ý đến tôi nữa hả?

Trần Ký không nhìn cậu, giọng phả vào không trung:

– Có lần nào tôi không để ý đến cậu đâu.

Lâm Tư Huyền hồi tưởng, hình như là thế thật. Nhưng sự thật này chẳng những không khiến cậu khuây khỏa, mà ngược lại còn nhấn cậu chìm mỗi lúc một sâu hơn, để ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ vĩnh viễn tước đoạt mạng sống của cậu.

Mình ghét cay ghét đắng Trần Ký. Cậu nghĩ. Sao mình lại ghét Trần Ký đến thế nhỉ?

*

Một ngày đẹp trời, Lâm Tư Huyền đến chỗ chủ nhà để làm thủ tục trả phòng trọ. Chủ nhà rất tốt bụng, còn hỏi cậu muốn chuyển nhà à, đã nhắm được căn nào mới rồi phải không. Lâm Tư Huyền đáp tạm thời vẫn chưa, nhưng sắp tới có thể sẽ rời khỏi thành phố này. Chủ nhà hào phóng bảo, nếu chưa tìm được chỗ mới để chứa đồ thì cứ gửi lại chỗ ông.

Sau khi rời khỏi chỗ chủ nhà, Lâm Tư Huyền đi viếng hai phần mộ. Vu Nhụy được an táng ở lưng chừng núi, nơi mà chị từng sống một thời gian, vì thế Lâm Tư Huyền phải đi bộ một đoạn đường núi. Phần mộ nằm ở một nền đất cong trên sườn dốc thoải, bia mộ được làm bằng đá trong suốt, phía sau còn có một gốc cây sơn trà được chiết cành, hoa trước bia mộ đều là hoa tươi, không có lá nào khô héo, chắc mới được đem tới dạo gần đây, xem ra chị vẫn được mọi người nhớ nhung nhiều lắm. Còn phần mộ của Lã Như Thanh thì cậu quen thuộc hơn, dù sao thì cũng do một tay cậu coi sóc. Mộ của bà nằm ở nghĩa trang gần trạm cuối tàu điện ngầm, giá cả cậu vẫn còn nhớ như in. Bia làm từ đá hoa cương, giá cỡ chục nghìn tệ, trên bia chỉ khắc mỗi tên của Lã Như Thanh. Phía trước có một bông sen giấy hơi cũ nhưng chưa mục nát và một vài quyển sách mà Lâm Tư Huyền đặt ở đó từ nửa năm trước. Thật ra cậu cũng không rõ sở thích của Lã Như Thanh, trong đoạn ký ức còn khá rõ nét của cậu thì bà thường ở trong phòng đọc sách hoặc là xem những cảnh diễn xuất hay, nhưng mà cậu không thể đem mấy bộ đồ diễn tới đây được.

Kỳ lạ thật, ở trước mặt người sống thì cậu có thể thao thao bất tuyệt, nhưng ở trước mặt bia mộ thì ú ớ như hóc xương. Có lẽ cậu biết ở đây mình không cần phải ngụy trang, ngược lại khiến cho cậu không thể diễn đạt thành lời.

Khi đứng trước mộ của Lã Như Thanh lâu quá, thỉnh thoảng cậu cũng nghĩ xem ai sẽ lo hậu sự cho mình, có lẽ khi Lâm Hoằng biết tin thì ông sẽ bảo trợ lý lo liệu, như vậy xem ra mình sẽ có “nơi ở” tốt hơn Lã Như Thanh một chút. Nhưng chắc là sẽ không có ai mang sách đến cho cậu rồi, đương nhiên cậu cũng không cần đọc sách, cũng không cần hoa tươi. Nghĩ một hồi, cậu chỉ muốn có một con búp bê xấu xí ở trước mộ thôi, không biết nên giao trước nhiệm vụ này cho ai đây.

Trên đường trở về từ nghĩa trang, Lâm Tư Huyền ngủ quên trên xe buýt nên lỡ mất trạm, cũng may chuyện này không phải là phiền phức gì với cậu. Cậu đi bộ dọc theo con đường, thấy tinh thần sảng khoái như gỡ được gánh nặng khỏi vai.

Cậu có chút nỗi sợ sin.h lý nhưng không hiểu sao cũng có chút mong mỏi. Trước mắt, điều đáng lo nhất là cậu sợ mình ra đi không được đẹp mắt, vậy thì vẫn nên đến một nơi không có người nhìn thấy. Thế là cần đem căn cước theo nhỉ, giảm bớt việc cho dân phòng khu vực đó. Ngoài chuyện này ra thì cậu cũng hơi sợ đau nữa.

Cậu vừa nghĩ đến chuyện này thì tình cờ có một cửa hàng khiêm tốn xuất hiện ở góc đường, biển hiệu đề chữ “TATTOO” xiêu xiêu vẹo vẹo, dễ dàng đoán ra được đây là một tiệm xăm. Thế là Lâm Tư Huyền bèn đi vào, một là muốn tiêu cho hết số tiền ít ỏi còn sót lại trong tài khoản, hai là để trải nghiệm cảm giác đau trước, tuy cậu biết hai chuyện này không thể so sánh với nhau.

Vào thời điểm này, cửa hàng nằm ở khu hẻo lánh này không có người khách nào, anh thợ xăm ngồi ngoài cửa vừa hút thuốc vừa đánh mạt chược. Có vẻ tiệm này không cần đặt chỗ trước, anh ta chỉ vào danh sách ảnh mẫu, bảo cậu tự xem trước, có hình chòm sao, động vật, ngôi sao, cầu vồng, v.v.

Lâm Tư Huyền cũng không lấy làm hoang mang, đi một vòng tham quan cửa hàng chỉ có mấy chục mét vuông. Bất ngờ là tay nghề của thợ xăm này cũng vững, nhưng gu thẩm mỹ của Lâm Tư Huyền khá cao, chọn mãi không được hình nào mình thích để tham khảo.

– Phía sau hết rồi. – Anh thợ xăm thấy cậu đi ngày một xa – Phía sau là phòng vệ sinh.

Lâm Tư Huyền dừng lại trước tấm rèm cửa. Trong tiệm được trang trí theo hướng nghệ thuật hóa, trên rèm cửa phòng vệ sinh viết mấy chục bài thơ hiện đại. Lâm Tư Huyền nhìn bần thần hồi lâu, đột nhiên hỏi anh thợ xăm:

– Xăm cho tôi hình một cây đinh được không?

– Đinh? Đinh gì? – Anh thợ xăm hỏi ngược lại – Đinh tròn? Đinh thép? Hay đinh chữ U?

– Gì cũng được. – Lâm Tư Huyền nói – Đinh bình thường thôi, trông đẹp là được.

– Được thì cũng được. – Anh thợ xăm bắt đầu suy nghĩ – Cậu muốn xăm ở đâu?

Lâm Tư Huyền cũng nghĩ một hồi:

– Trên xương sống, được không?

– Được thì cũng được. – Thợ xăm nhắc nhở cậu – Nhưng chỗ đó hơi đau nhé, tôi báo trước đấy.

– Không sao. – Lâm Tư Huyền gật đầu với anh ta, nhếch khóe miệng lên – Tôi không sợ đau.

Lúc nói câu này, Lâm Tư Huyền tự thấy mình nói dối riết lờn. Nhưng sau khi nằm lên, anh thợ xăm bắt đầu thao tác, cậu chợt nhận ra mình hoàn toàn có thể chịu được. Không phải vì giác quan suy giảm, cậu có cảm giác đau cực kỳ rõ ràng và mãnh liệt, thậm chí còn thấy khuỷu tay mình bắt đầu ửng đỏ. Có lẽ giống như cái đêm ở Nhất Diệp, ha.m mu.ốn có ý thức của cậu đã mang lại ý nghĩa cho nỗi đau, mài mòn sự tra tấn trực tiếp từ cơn đau, khiến nó có thể cùng tồn tại và có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, sự căng thẳng thuộc về bản năng không thể nào hòa tan được, anh thợ xăm bắt chuyện với cậu để dời sự chú ý:

– Sao lại chọn xăm cây đinh?

– Muốn xăm cái gì đó khác với mọi người. – Lâm Tư Huyền nói – Cái gì đó đặc biệt.

– Đúng là rất đặc biệt. – Thợ xăm đánh giá – Sau này đi tắm nước nóng chắc chắn không tìm được người thứ hai xăm hình này.

Câu trả lời của Lâm Tư Huyền nửa thật nửa giả, có sự thật mà cũng có điều giấu kín. Sự thật là cậu muốn khác với mọi người, điều mà cậu giấu kín là cậu vẫn có một vài suy nghĩ khác.

Mồ hôi chảy từ thái dương, thấm ướt lông mi cậu. Cậu chợt nhớ tới Trần Ký đêm hôm đó, giống như lại được tắm ướt trong mồ hôi nóng rẫy đó một lần nữa.

Câu thơ lúc nãy vọng lên bên tai cậu:

“Sắt trong thân xác mỏng manh này,

Đủ rèn một chiếc đinh duy nhất.

Đóng linh hồn tôi phiêu bạt

Vào trái tim người tôi yêu.”

*

Xăm xong, phần da xung quanh sưng đỏ, thợ xăm nhắc cậu đừng để dính nước. Sau 48 tiếng nhẫn nhịn, Lâm Tư Huyền đi tắm lần cuối cùng trong đời. Nước chảy xuống tóc, qua cổ, qua ngực, cuối cùng trôi xuống bồn theo trọng lực, để lại dấu tích trên da rồi nhanh chóng được thay thế bằng những dấu tích mới. Theo lẽ tự nhiên, cậu xách một túi rác lớn ra khỏi nhà, bên trong có cả gạt tàn thuốc hình con gấu màu hồng, vứt ở chỗ đổ rác gần nhất. Vào nhà đóng cửa lại, cậu thấy cả căn phòng sạch bong. Có lẽ đây là lần mà cậu dọn dẹp sạch sẽ nhất trong đời, cậu tự thấy nó sạch hơn cả phòng thể chất mà Trần Ký quét dọn năm xưa, muốn đưa anh tới đây xem thử quá.

Cậu gọi xe đến Tân Nam Ký theo như địa chỉ mà Ngụy Dịch Bình gửi. Tân Nam Ký nằm ở mặt sau khu CBD (*) phía Tây Nam, nhà hàng này có lối vào theo phong cách Trung Hoa và chỉ dành cho hội viên, không được mời thì không được vào. Lâm Tư Huyền định không tới đâu, cậu cũng chẳng cần phải tới, nhưng chợt nghĩ tới mình sẽ không phải trả giá gì cho việc này nên đã nảy ra một số suy nghĩ kỳ quái.

(*) CBD: khu trung tâm tài chính, thương mại

Cậu đã sắp quên mất Ngụy Dịch Bình và dì của mình trông ra sao rồi. Đây cũng là lần đầu tiên cậu biết mặt mũi Bàng Thuật. Cậu cứ tưởng hắn ta sẽ có bụng bia đầu hói, nhưng thật ra không phải, hắn có gương mặt và vóc dáng bình thường đến nỗi nếu đứng trong đám đông thì sẽ chẳng ai nhận ra. Điểm duy nhất trên mặt Bàng Thuật gây sự chú ý chính là đôi mắt của hắn. Hình dạng mắt thì rất bình thường, nhưng ánh nhìn của hắn thì đặc quánh. Lâm Tư Huyền vừa bước vào phòng đã phát hiện ra ánh nhìn ấy luôn dính chặt trên người mình. Từ sự mong đợi và thích thú ngầm ban đầu cho đến sự kinh ngạc đến khó tin sau khi Lâm Tư Huyền nói “lấy gương mà soi”, rồi cuối cùng là sự phẫn nộ không thể kiềm chế được, thật không ngờ, một đôi mắt với hình dạng bình thường như vậy lại có thể dung chứa nhiều thứ đến thế.

Sau khi bỡn cợt Bàng Thuật, bỡn cợt tất cả những người đang có mặt, Lâm Tư Huyền vốn tưởng mình sẽ sảng khoái lắm, chí ít thì mình cũng là người thắng cuộc ở đây. Nhưng thực tế thì chẳng vui sướng mấy, hơn hết là những cảm xúc dày đặc liên miên, bao trùm lục phủ ngũ tạng của cậu, khiến tim cậu đập mỗi phút một chậm đi.

Bàng Thuật gào lên trong giận dữ:

– Cái thứ chẳng ra gì như mày mà cũng dám vênh váo thị uy ở đây hả?

Giọng hắn rất to, Lâm Tư Huyền nghe mà vẫn thất thần. Cảm xúc trong cậu dâng lên ngập lòng khiến cậu thở không nổi, thôi thúc cậu không được ở lại Tân Nam Ký quá lâu. Cậu mặc kệ tất cả những âm thanh ở đây, đẩy cửa đi ra, quẳng tiếng Bàng Thuật ném vỡ cốc ở sau lưng.

Thời tiết hôm nay đẹp như hôm diễn ra đám tang Vu Nhụy, à không, thậm chí còn đẹp hơn. Bầu trời trong xanh, không khí trong lành. Đến nay, Lâm Tư Huyền đã hoàn tất mọi việc trong kế hoạch của mình, đi gặp Trần Ký, đi viếng mộ, đi xăm hình, đi chế giễu những kẻ mà cậu không tài nào chống lại, đến nước này cậu mới xem như nhẹ gánh. Nhưng kỳ lạ là, tâm lý nhẹ nhõm trước đó không hiểu đã biến đi đâu mất, còn đám mây đen không rõ nguồn gốc thì ngày một lan rộng trong lòng.

Lâm Tư Huyền mở điện thoại gọi một chiếc xe. Cậu đã nhắm được một nơi rồi, gần tiệm xăm hôm bữa có một công trường, có thể là lãnh đạo cấp cao có mâu thuẫn trong giai đoạn thi công cho nên nơi đây đã dừng thi công một thời gian dài rồi. Công trình này có bốn tầng lầu, độ cao vừa phải, về lý thuyết thì sẽ “một phát ăn ngay”. Theo phán đoán của cậu, chỗ này gần như không có người sinh sống, chắc chắn sẽ không gây phiền phức đến những người khác.

Nói tóm lại thì đây là một nơi có phong thủy tốt.

Cậu đứng đợi trước cửa Tân Nam Ký rất lâu, hết xe này đến xe khác đều lần lượt lướt qua trước mặt cậu, nhưng chiếc xe đến nơi có phong thủy tốt ấy thì mãi không thấy đâu. Lâm Tư Huyền sốt ruột quá nên mở điện thoại ra xem lại, lúc này mới phát hiện mình quên đổi lựa chọn, lỡ gọi nhầm xe ghép.

… Chiếc taxi cuối cùng mình gọi trong đời lại là xe ghép. Đành vậy. Chừng năm phút sau, xe cuối cùng cũng tới, trên xe còn có hai người khác. Một người ngồi ở ghế phụ lái, một người ngồi ghế sau, Lâm Tư Huyền ôm đám mây kia ngồi vào ghế sau, chưa đợi cậu suy nghĩ xem đám mây đó rốt cuộc là gì thì hai người kia đã cãi nhau. Không ngờ đây còn là một đôi tình nhân. Một đôi tình nhân đang xích mích.

Lý do cự cãi cũng không phải chuyện gì hiếm, chỉ nói hai câu là Lâm Tư Huyền phân tích ra được rồi. Đó là cô gái phát hiện ra ảnh của bạn gái cũ trong điện thoại của bạn trai mình.

– Anh còn phải nói với em bao nhiêu lần nữa, anh không có cố ý giữ lại, là do đồng bộ đám mây nên anh quên xóa thôi.

– Lý do lý trấu. Đâu chỉ có mỗi tấm đó.

– Chỉ có mỗi tấm đó thôi! Em bị đui à!

– Anh mới đui! Phía sau còn có ảnh bánh mousse dâu tây trong nhà hàng xoay, anh dám nói đó không phải là hai người đi ăn không? Anh dám nói đó không phải món cô ta thích nhất không?

– Ô hay chị hai, nếu em không xem trộm Weibo của cô ấy rồi cãi nhau với anh thì anh quên chuyện này từ đời tám hoánh rồi…

Hai người cứ anh một câu em một câu như vậy suốt một cây số. Giọng thì ngày càng chói tai, nó đã vượt quá mức độ tiềng ồn và đạt tới mức độ ô nhiễm.

Tài xế đúng là người nhẫn nại, vẫn tiếp tục lái xe như câm như điếc. Lâm Tư Huyền thật sự không nghe nổi nữa, sợ đến lúc đi lên cầu Mạnh Bà vẫn còn nghe tiếng vọng nên bảo tài xế đỗ lại bên đường, rồi cậu đi bộ thêm hai mươi phút nữa mới tới nơi có phong thủy tốt kia.

Tầng bốn cao hơn cậu tưởng. Không biết là do ảo giác mình đang ở trên cao hay là do công trình này xây dựng không được kiên cố, lúc đi lên cầu thang cứ thấy chao đảo.

Ban nãy Lâm Tư Huyền vừa mua bao thuốc lá cuối cùng trong đời bên vệ đường. Cậu ngồi bên mép giàn giáo, hai chân cũng đung đưa theo.

Ở phía đằng xa có một cụm mây đen, vừa rồi là ngày nắng cuối cùng, đến tối hẳn sẽ có một trận mưa to.

Còn đám mây trong lòng thì… vẫn chưa biến mất, vẫn đang bốc lên ngùn ngụt và xoay tròn theo vòng xoáy.

Mặt đất rất bẩn, toàn là bùn nhơ, không biết rác do ai để lại, nhưng cơn mưa sắp tới sẽ rửa trôi mọi thứ sạch sẽ.

“Bụi hoen gỉ chớ muộn phiền,

Mắt không vướng bận, lòng này an yên;

Bùn nhơ lem luốc thân gầy

Mưa về gột rửa, âu sầu rời thây.”

Đây là những câu mà Trần Ký viết hồi cấp ba. Khi nghe những lời tranh cãi của hai cô cậu trên xe, cậu sực nhớ mình cũng nên xóa đi những thứ nên xóa trong điện thoại. Nhưng trong điện thoại của cậu hầu như chẳng có gì cả, chỉ có những con chữ của Trần Ký mà cậu từng chụp cách đây rất lâu. Nó khiến cậu đang lơ lửng trên cao mà suy nghĩ, nếu bây giờ cậu rơi xuống đất thì có phải cũng sẽ bị trận mưa này rửa trôi đi luôn không. Thật khó tin. So với cảm giác đau đớn tột cùng, so với sự biến mất vĩnh viễn, Lâm Tư Huyền lại sợ cảnh tượng này hơn, sợ cảnh tượng máu của mình bị rửa trôi đi hoàn toàn.

Mặt cắt ngang của thành phố hiện ra trước mắt cậu một cách tr.ần tr.ụi, bên trái là khu phố cổ đã ám vàng, bên phải là những vách kính dựng đứng, những tờ hóa đơn thuế bị cắt xén bởi góc cạnh của các trung tâm tài chính. Tất cả những thứ này đều nằm trong tầm mắt cậu.

Tầm mắt, tầm mắt. Vào khoảnh khắc Lâm Tư Huyền nhắm mắt lại, đám mây trong lòng cũng đã căng phồng đến mức vỡ tung ra, mà những phân tử cấu thành nên nó không phải là nỗi buồn, quyến luyến hay là sợ hãi, mà chính là sự không cam tâm trực diện nhất.

Lâm Tư Huyền đột nhiên không muốn nhảy lầu nữa.

Lý do dẫn dắt cậu đến nơi này có hàng tá, sự mệt mỏi ngày này qua ngày khác, những chuyện vặt vãnh chỉ có người trong cuộc mới hiểu, nỗi thèm khát sự bình yên tuyệt đối, nhưng lý do phản kháng thì chỉ có một – cậu không muốn. Không muốn bị cuốn trôi, không muốn bị loại bỏ, không muốn bị bẵng quên. Không muốn cứ biến mất như vậy trong tầm mắt mọi người.

Cậu không thể làm được gì cả, nhưng cậu vẫn có thể tồn tại. Tồn tại trong giây phút này, tồn tại dưới cơn mưa, tồn tại trước bia mộ Vu Nhụy, có lẽ một ngày nào đó sẽ tồn tại trên sân khấu mà Lã Như Thanh cả đời cũng không thể buông bỏ được, tồn tại trên tấm áp phích đang được quảng cáo trước mặt kia.

Trung tâm tài chính cũng có nhà hàng xoay, Trần Ký có lẽ cũng sẽ đến đó hẹn hò với người khác. Người như anh chắc chắn sẽ đặt trước bàn sát cửa sổ, sẽ kéo ghế cho đối phương. Bọn họ sẽ tận hưởng bữa tối sang trọng, sẽ chuyện trò về tương lai, sẽ ở bên nhau cả một buổi tối. Cho đến khi anh nhìn thấy biển quảng cáo kia, nhân viên phục vụ sẽ đem món tráng miệng lên đúng ngay thời khắc ấy. Và rồi vào đêm đó, anh sẽ nhính bớt một giây bình thường trong đời để nhớ về quá khứ, từng có một người rất phiền phức ngày nào cũng sai anh đi mua món bánh mousse đáng ghét kia.

Cậu nhất định phải sống vì một giây ảo tưởng phi thực tế này.

Hút hết điếu thuốc, Lâm Tư Huyền đứng dậy, trở về theo lối cũ.

Đường đi xuống còn lắc lư hơn cả lúc đi lên, khi đi đến lầu hai, cậu nhác thấy một bóng lưng lướt qua trước mặt mình. Cậu chưa kịp nghĩ xem đó là gì thì giàn giáo bị va đập, trời đất quay cuồng, đóng đinh ký ức của cậu trong đống phế tích này.