Mưu Sát Hoàng Hôn

Chương 51:



Trên đường Vành Đai Trong, bọn họ đi ngang qua ga xe lửa phía Bắc. Ga này đã ngưng hoạt động từ một năm rưỡi trước, giờ chỉ còn lại lớp vỏ rỗng, xung quanh cũng hoang vu hẻo lánh, hầu như không có người qua lại.

Hồi Trần Ký vào đại học, ga Bắc hẵng còn đông đúc lắm. Khi đó anh ngồi ghế cứng mười bảy tiếng, trên người còn thoang thoảng mùi rượu ở bữa ăn sau đám tang, không nhớ mình đã bao lâu rồi chưa chợp mắt. Xuống tàu, anh bước vội băng qua dòng người, hiếm khi chịu bắt taxi để đến trường của Lâm Tư Huyền.

Đến để gặp Lâm Tư Huyền tay ôm bó hoa, nhìn quyến rũ hơn cả bình thường, nhưng em lại nói sau này không cần gặp nhau nữa.

Từ khi chào đời tới nay, Trần Ký ghét nhất là cảm giác lực bất tòng tâm. Đương nhiên anh càng lớn thì cảm giác đó ngày một trở nên xa lạ, đặc biệt là trong những năm này. Nó chỉ liên tục xuất hiện mỗi khi anh nghĩ tới Lâm Tư Huyền hoặc khi ở chung với Lâm Tư Huyền.

Dù biết rõ phía trước có cạm bẫy, anh vẫn không có khả năng phòng bị hay kháng cự.

Anh cũng thừa biết lúc nãy tốc độ chiếc Panamera chưa vượt quá 100, nhưng vẫn mặc cho Lâm Tư Huyền nắm tay mình.

Lâu Thù Vi đưa người bệnh về trước, không lâu sau đã tới phòng trọ của Lâm Tư Huyền. Nhìn vị trí và bề ngoài thì có lẽ nhà được xây từ mười mấy năm trước rồi, ngõ vào rất hẹp, cũng không có chỗ đỗ xe.

– Hay tao chạy thêm một khúc nữa nhé? – Lâu Thù Vi đề nghị – Mày đỡ phải đi bộ.

Lâm Tư Huyền lắc đầu:

– Không cần đâu, mày đưa tao tới đây là được rồi. Cảm ơn nhé.

– Nhưng mày có cả đống đồ mà. – Lâu Thù Vi nói – Hai túi thuốc này. Còn chăn mền các thứ nữa.

– Trần Ký, xách hộ tôi nhé. – Mười phút trước Lâm Tư Huyền đã thả tay anh ra, bây giờ rất bình tĩnh nhìn anh – Được không?

Khu phòng trọ này đến cả thang máy cũng không có, Trần Ký xách đồ lên lầu giúp cậu. Mới xuất viện nên Lâm Tư Huyền đi rất chậm, thỉnh thoảng còn phải vịn tay cầm, nhưng trước khi Trần Ký định dìu cậu thì cậu đã đứng thẳng dậy như không có chuyện gì xảy ra.

Đến trước cửa phòng, Lâm Tư Huyền theo thói quen móc chìa khóa ra, móc được một nửa thì dừng lại, quay đầu nói với Trần Ký:

– Anh đưa cho em đi.

Trần Ký không cần nghĩ cũng biết bên trong rất bừa bộn nên cũng không vạch trần, chỉ đưa túi cho Lâm Tư Huyền.

Cảnh tượng này khá quen thuộc, nó từng xảy ra hàng nghìn lần hồi cấp ba và đại học. Thậm chí trong đầu Trần Ký còn vọng lại lời thoại khi đó: “Trần Ký, cậu xách làm sao mà cái túi nó bẹo hình bẹo dạng luôn vậy” hoặc là “Lần sau đừng có đi chậm thế nữa”. Vừa nhớ đến câu này, Trần Ký đột nhiên thấy ngưa ngứa ở xương quai xanh. Lâm Tư Huyền thình lình ôm lấy anh, một cái ôm chỉ kéo dài trong giây lát, những sợi tóc rơi vào má và bờ vai của canh.

– Cảm ơn anh. – Lâm Tư Huyền nói bên tai anh – Anh bỏ chặn số của em được không?

Trần Ký im lặng rất lâu mới hỏi:

– Bỏ chặn rồi thì cậu định làm gì?

Lâm Tư Huyền buông lỏng tay, trên mặt vương nụ cười hồi cấp ba:

– Thế mà cũng hỏi, đương nhiên là để liên lạc với anh rồi.

Chắc là mãi không nhận được câu trả lời, nên Lâm Tư Huyền lại bổ sung thêm:

– Không được sao anh?

Lâm Tư Huyền là người giỏi nuốt lời và tỉnh bơ nhất thế giới. Người nói không gặp nhau nữa là cậu, người đột nhiên xuất hiện là cậu, người nói Trần Ký sống tốt cuộc đời mình là cậu, người bây giờ bỗng dưng quay về mấy năm trước cũng là cậu. Nhưng không biết có phải là do lối hành lang này u tối quá hay không mà Trần Ký lại chợt nảy sinh một ảo giác – người đứng trước mặt đây hình như rất sợ anh từ chối.

Ảo giác này thật sự không nên xuất hiện, vì giọng điệu lẫn biểu cảm của Lâm Tư Huyền giống y hệt ngày xưa, vẫn là một câu lệnh không có gì phải nghi ngờ mà cậu thường hay đặt ra, ảo giác này hoàn toàn đến từ trực giác của Trần Ký.

Nhưng ảo giác này liên tục xuất hiện trong khoảng thời gian tiếp theo.

Tối đó, sau khi về nhà, Trần Ký vẫn còn suy nghĩ về ba chữ “gia đình mày” mà Lâu Thù Vi từng nhắc tới trên xe và bị Lâm Tư Huyền ngắt lời.

Trần Ký từng đi tìm người hỏi thăm nguyên nhân Lâm Tư Huyền thôi học, nhận được rất nhiều đáp án khác nhau. Có người bảo Lâm Tư Huyền đơn thuần không muốn học nữa như những gì cậu từng nói, cũng có người bảo cậu phạm phải tội tày trời, không phải là tự nguyện thôi học mà là được khuyên thôi học, tóm lại không có thông tin nào chính xác. Trần Ký từng nghĩ rằng, tuy Lâm Tư Huyền thôi học nhưng với gia cảnh của cậu năm xưa thì lẽ ra nên sống rất tốt chứ. Nhưng sau khi gặp lại thì anh phát hiện mọi chuyện hoàn toàn trái ngược.

Trần Ký không thích phí công thăm dò đời tư người khác mà muốn nghe chính miệng Lâm Tư Huyền nói mình biết, nhưng hẳn nhiên chuyện này hơi khó, mà Trần Ký thì lại đang cực kỳ muốn biết ngọn ngành.

Suy nghĩ chốc lát, Trần Ký lục danh bạ WeChat, tìm đến người mà mình mới kết bạn gần đây, gửi tin nhắn cho người đó: “Lâm Tư Huyền. Giúp tôi điều tra tình hình gia đình của người này, nếu anh có thể tìm được nguyên nhân cậu ấy thôi học thì càng tốt.

Một tuần sau, Trần Ký mới nhận được hồi âm, chỉ có một câu súc tích: “Tình hình khá phức tạp, hôm nào anh rảnh thì chúng ta gặp nhau nói chuyện.”

Lúc nhận được tin nhắn này, Trần Ký đang đi công tác miền Nam, có một diễn đàn sáng tác về điện ảnh và kịch bản được tổ chức ở đây. Lần này có một tiền bối lúc trước từng hướng dẫn anh cho nên anh không thể không đi, Frank lúc trước từng liên hệ cũng tham dự. Đêm cuối cùng của diễn đàn, Frank cùng anh đi ăn ở một quán rượu Izakaya.

Frank trò chuyện với anh về xu hướng và các bộ phim dạo gần đây, sau khi uống hết một bình rượu mơ thì hắn nhắc đến cuộc sống riêng, kể về mười hai người yêu cũ của hắn.

– Cái cậu Lâm Tư Huyền cậu hỏi trước đó… – Frank hỏi anh – Cậu với cậu ta có quan hệ gì vậy? Có thân nhau không?

– Cũng bình thường. – Trần Ký nghĩ một lúc rồi bảo – Cậu có vấn đề gì à?

– À không, tại thấy cậu ta trông cũng xinh trai ra phết. – Frank nói – Thấy sao, tính cách cậu ta có ổn không? Cậu thấy sau khi phim bấm máy thì tôi đi tiếp xúc thử được không?

Cả hai câu hỏi này đều rất khó trả lời. Chưa đợi Trần Ký nghĩ xong thì điện thoại anh đã reo, hiển thị là tin nhắn Lâm Tư Huyền gửi: “Sao hồi chiều anh không trả lời em?”

Trần Ký khựng lại hai giây mới đáp: “Đi họp.”

Lâm Tư Huyền trả lời rất nhanh: “Đúng là trăm công nghìn việc.”

Trong mấy ngày này đi công tác, ngày nào Trần Ký cũng nhận được tin nhắn của Lâm Tư Huyền, mà nội dung chỉ cũng toàn là những câu hỏi han bình thường. Mà trước một ngày anh đi công tác, Lâm Tư Huyền còn gọi Trần Ký đi tái khám cùng mình. Lý do mà cậu đưa ra là đường đến bệnh viện giao thông không thuận tiện, mà Lâm Tư Huyền lại không có xe.

Thực tế thì bệnh của Lâm Tư Huyền không nặng lắm, trình tự khám cũng rất đơn giản, chỉ đi kiểm tra vài triệu chứng cơ bản. Thậm chí Lâm Tư Huyền còn không cho Trần Ký vào phòng khám cùng mình mà bảo anh đợi bên ngoài.

Sau khi cậu ra, Trần Ký hỏi:

– Có vấn đề gì không?

Lâm Tư Huyền cười hì hì với anh:

– Không sao hết, xem ra em vẫn còn khỏe chán.

Trên xe về nhà, Lâm Tư Huyền lại đột nhiên nhắc:

– Tối mai anh rảnh không? Em mời anh một bữa.

Trần Ký liếc cậu một cái rồi trả lời:

– Mai tôi đi công tác.

– Vậy à. – Lâm Tư Huyền nghe như đang dỗi hờn, nhưng mà cũng không phải – Vậy nào anh về rồi tính.

Trong lúc đợi một cái đèn đỏ cực dài, Trần Ký trả số về mo. Nhân cơ hội này, Lâm Tư Huyền nắm lấy tay phải của Trần Ký đang đặt trên cần số. Nhiệt độ cơ thể của Lâm Tư Huyền vẫn rất lạnh, khi vừa chuyển sang đèn xanh, cậu cũng chu đáo thu tay về.

Anh đưa Lâm Tư Huyền tới khu phòng trọ, trước khi xuống xe, Lâm Tư Huyền đã lặp lại hành động giống như hôm xuất viện. Cậu đột nhiên áp người sang, trao cho Trần Ký một cái ôm không dài không ngắn, sau đó nói tiếng “Cảm ơn”. Trong sáu mươi giây đèn đỏ và ba giây ôm ấp, Trần Ký đã thử quan sát Lâm Tư Huyền. Sắc mặt cậu vẫn như bình thường, vẫn là phong thái vô tư đó, y hệt như cơ man những lần tiếp xúc da thịt vô nghĩa thời phổ thông.

Nhưng cũng vào hai thời khắc này, Trần Ký lại cảm nhận được cùng một thứ ảo giác – Lâm Tư Huyền rất sợ mình từ chối hoặc là hất tay em ra.

Ảo giác này ngày càng sinh sôi nảy nở, không biết có phải là do ám thị tâm lý không mà nhìn dòng tin nhắn dài sáu chữ này, anh thậm chí cũng có cảm giác tương tự.

Dù là ảo giác hay hành vi của Lâm Tư Huyền thì chúng cực kỳ hoang đường và không hợp tình hợp lý. Nhìn bề ngoài, thực ra những chuyện Lâm Tư Huyền làm không có gì đáng lấy làm lạ, nhờ Trần Ký đưa đón, yêu cầu Trần Ký trả lời tin nhắn, hay là sự tiếp xúc cơ thể bất thình lình, hồi phổ thông và đại học, những chuyện tương tự nhiều vô thiên lủng.

Nhưng ở hiện tại thì lại thiếu đi phần cốt lõi thường xảy ra nhất trong những cảnh tượng dĩ vãng, đó là cách nói chuyện bông phèng và sự ngang ngược bất chấp lý lẽ của Lâm Tư Huyền, đến mức anh cảm thấy những cảnh tượng mấy ngày hôm nay giống như một hình thức quyến rũ hay tán tỉnh cực kỳ vụng về và kém hiệu quả.

Giống như có ai đó đã dùng bút gạch đi những chi tiết quan trọng nhất trong một cuốn kịch bản đã hoàn thành khiến toàn bộ cốt truyện trở thành một câu chuyện khác.

Sự liên tưởng kỳ quặc này khiến Trần Ký không còn muốn truy vấn Lâm Tư Huyền muốn làm gì như những lần trước nữa. Một là vì Trần Ký đã phá vỡ nguyên tắc của mình, dùng thủ đoạn mà trước đây mình rất ghét để tìm hiểu những chuyện Lâm Tư Huyền có khả năng đã che giấu; hai là từ giây phút nhìn thấy Lâm Tư Huyền nằm trên giường bệnh vào đêm hôm ấy, Trần Ký có nhận thức rõ nét hơn về sự bất lực với bản thân mình. Dù mục đích của Lâm Tư Huyền là gì, dù bản thân có thử quyết liệt từ chối hay đấu tranh, thì kết quả cuối cùng vẫn như nhau cả thôi, vậy thì chi bằng đợi xem lần này Lâm Tư Huyền muốn giở chiêu gì.

Nhưng có đôi lúc cũng sẽ xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ. Đêm ngày 20 có một buổi tiệc từ thiện, địa điểm tổ chức nằm ở bên hồ Lạc Thê cách nội thành mấy chục cây số. Tính chất của bữa tiệc này khá phức tạp, do nhiều bên đồng tổ chức, vừa là quyên góp vừa là trao giải nghệ thuật. Bản chất là để công bố một số tin tức hấp dẫn, đồng thời làm nền tảng để người trong ngành móc nối quan hệ. Giám đốc Lý có vị trí bên quỹ từ thiện nên đã gọi thêm một số người mà ông quan tâm cùng tham dự.

Có lẽ từ tin nhắn WeChat lần trước khiến giám đốc Lý thấy “tre non dễ uốn” nên Lâm Tư Huyền cũng được nằm trong danh sách khách mời tham dự.

Trần Ký vừa bước vào hội trường là thấy ngay Lâm Tư Huyền. Lâm Tư Huyền rất hiếm khi xuất hiện ở những bữa tiệc như thế này, hôm nay trông sửa soạn rất kĩ càng, đương nhiên đại đa số những người góp mặt ở đây, không bao gồm Trần Ký, dù ít dù nhiều cũng sửa soạn đôi chút. Thậm chí có người còn mặc đồ vest màu vàng kim, trông như muốn lên sân khấu thay thế cúp thưởng vậy.

So với vị “huynh đài” này, Lâm Tư Huyền trông khiêm tốn hơn nhiều. Cậu chỉ mặc một chiếc sơ mi được cắt may vừa người, để hở khuy trên cùng, không có phụ kiện trang sức đi kèm khiến cho đường nét cổ và xương cổ tay lấp ló dưới tay áo trông sắc nét hơn. Tóc cậu được chải chuốt gọn gàng, suôn mượt rủ xuống sau gáy, trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Đương nhiên Trần Ký biết cậu không cần phải phô trương vẻ ngoài của mình trong những bữa tiệc như thế này, hơn nữa cậu cũng luôn đối xử dịu dàng với tất cả mọi người. Anh đang cười nói với những người xung quanh một cách tự nhiên thì có người tới vỗ vai.

Giám đốc Lý rất hài lòng với lựa chọn của mình, đứng bên cạnh Trần Ký tán dương:

– Tư Huyền mặc thế này quá đẹp, đúng không?

Trần Ký cầm một ly nước chanh từ khay của nhân viên phục vụ, từ chối cho ý kiến. So với những từ miêu tả mang tính khái niệm như “đẹp” hay “ưa nhìn”, anh chỉ nghĩ tới hình ảnh Lâm Tư Huyền mà anh gặp được sau khi ngồi ghế cứng mười bảy tiếng đồng hồ. Anh từng cho rằng Lâm Tư Huyền sẽ luôn như thế.

Trước khi buổi lễ bắt đầu, ban tổ chức phải thử thiết bị, tạp âm loa thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Vì thế Trần Ký bất giác chạm mắt với Lâm Tư Huyền, cậu có vẻ hơi kinh ngạc, ngẩn ngơ một giây trông không phù hợp với vẻ bề ngoài, khi người bên cạnh nói chuyện với cậu thì cậu mới hoàn hồn.

– Biên kịch Trần. – Phía sau có người gọi anh rồi đưa cho anh một cái điện thoại – Đã sửa giúp anh rồi ạ.

Trần Ký gật đầu:

– Cảm ơn.

Có lẽ Trần Ký đã biết nguyên nhân Lâm Tư Huyền ngẩn ngơ rồi. Tối qua, anh thức cả đêm sửa một số nội dung với người ta rồi chợp mắt một lúc trong phòng làm việc. Khi tỉnh dậy thì không thấy có cuộc gọi nhỡ hay là tin nhắn gì cả, nhìn kĩ mới phát hiện lúc ngủ điện thoại bị rơi xuống đất, sim điện thoại bị hỏng nên không nhận được tín hiệu, mà văn phòng làm việc anh mới dọn tới vẫn chưa lắp wifi. Đang định tìm que chọc sim để mở ra xem thế nào thì bên giám đốc Lý vì cả ngày trời không liên lạc được với anh nên đã cử xe tới trước tòa nhà và đón anh tới thẳng địa điểm và thay quần áo ở đó.

Mà trước khi điện thoại rơi xuống đất thì tin nhắn cuối cùng là từ Lâm Tư Huyền, hỏi anh có đến buổi tiệc tối nay không, nên bây giờ trông như thể Trần Ký cố ý không trả lời cậu vậy.

Sau khi nhận lại điện thoại đã sửa xong, trong đó quả nhiên có hai tin nhắn được nhắn tiếp từ Lâm Tư Huyền – “Tại sao anh lại làm lơ em” và “Tại sao điện thoại của anh lại nằm ngoài vùng phủ sóng”.

Trước khi Trần Ký kịp nghĩ ra có nên trả lời hay không thì buổi lễ đã bắt đầu. Quy trình vẫn theo lối cũ, các lãnh đạo lên phát biểu, trao một đống giải thưởng, công bố vài cái dự án, phóng viên chụp một lô ảnh rồi kết thúc.

Bữa tiệc bắt đầu, trước giờ Trần Ký ăn rất nhanh, chẳng bao lâu đã buông đũa. Sau khi trả lời được vài tin nhắn công việc thì thẻ sim này lại chập chờn, chắc là điện thoại bị hỏng thật rồi.

Giữa buổi, có người đến truyền lời với Trần Ký, hôm nay sếp tổng Vân Giản cũng có mặt, bảo anh ra bên hồ ôn chuyện. Những người bên Vân Giản toàn là người quen, hợp tác với nhau hai, ba lần rồi, Trần Ký bèn đi hàn huyên vài câu.

Giám đốc Văn hóa của Vân Giản là con lai Trung – Pháp, sinh ra ở Pháp, hai mươi tuổi mới về nước, ngữ điệu tiếng Trung nghe khá hài hước nhưng cách dùng từ thì cực kỳ văn chương:

– Mỗi lần nhìn thấy ông già kia lên phát biểu là tôi lại nấp nổm không yên.

– Nhấp nhổm. – Người bên cạnh chỉnh lại – Chúng ta học đi trước rồi hẵng học chạy, đừng dùng thành ngữ nữa.

Mấy người xung quanh cười nắc nẻ. Sếp tổng Vân Giản hỏi Trần Ký:

– Người hôm nay tới là Lâm Tư Huyền mà lần trước cậu kể phải không? Trông cũng ưa nhìn đấy.

– Đúng vậy. – Trần Ký gật đầu – Nếu gần đây còn dự án nào khác thì tôi sẽ gửi anh thông tin của cậu ấy.

Những người ở đây ai cũng giỏi ăn nói nên chuyện trò khá vui vẻ, khi Trần Ký quay về thì bữa tiệc đã kết thúc. Lần này có khách sạn tài trợ nên ai tham dự cũng có phòng ở lại qua đêm. Trần Ký và người con lai kia ở chung một tầng, lúc tạm biệt nhau ở cửa thang máy, đối phương còn làm nghi thức hôn má cực kỳ phô trương.

Trần Ký vừa đi vừa kết nối wifi, đột nhiên trước mặt có người gọi tên mình:

– Trần Ký.

Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy Lâm Tư Huyền đang nhìn mình chằm chặp. Nhìn cậu có vẻ như đã uống ít rượu, vì chỗ xương quai xanh hơi đỏ lên, nhưng theo Trần Ký suy đoán thì cậu vẫn chưa say đến mức túy lúy.

– Chuyện gì? – Trần Ký hỏi.

– Anh… – Lâm Tư Huyền ngừng lại một lát rồi hỏi như thể không có chuyện gì xảy ra – Lại chặn số em hả?

Trần Ký đoán Lâm Tư Huyền đã hiểu lầm, vì lúc nãy trong bữa tiệc anh đã dùng điện thoại, còn những lúc khác cậu gọi thì lại nằm ngoài vùng phủ sóng.

Chỉ mất một câu giải thích, nhưng thứ ảo giác kia lại đột nhiên trồi lên. Dưới vỏ bọc phớt tỉnh của Lâm Tư Huyền, dường như cậu đang ôm một nỗi bất an mãnh liệt.

Vì thế, Trần Ký nói:

– Đúng vậy.

Lâm Tư Huyền hơi hé miệng ra, nhưng biểu cảm vẫn điềm tĩnh:

– Tại sao?

– Không tại sao cả. – Trần Ký nói – Tôi có lý do gì phải để ý đến cậu không?

– Nhưng em nhớ hôm qua chúng ta vẫn nói chuyện bình thường mà. – Lâm Tư Huyền trả lời bằng giọng đều đều – Em đã nói gì ư?

Trần Ký nhìn đồng hồ, rồi nhếch nhẹ khóe miệng:

– Lâm Tư Huyền, giữa chúng ta chưa bao giờ bình thường cả.

Thấy cậu không trả lời, Trần Ký tiếp tục nói:

– Tôi đã nói là sẽ mặc kệ cậu rồi mà, hôm đó vô tình nghe Lâu Thù Vi nói cậu đang ở bệnh viện nên tôi tốt bụng đến thăm, trong thời gian cậu hồi phục sợ tâm trạng cậu không được tốt nên cũng cố gắng làm theo yêu cầu của cậu. Cứ tưởng rằng cuộc điện thoại tối hôm đó là cậu có chuyện gì quan trọng, nhưng tôi chán ngấy phải hùa theo trò đùa của cậu như hồi phổ thông rồi. Đúng như cậu nói, tôi phải sống cuộc đời của mình.

Sắc mặt Lâm Tư Huyền trông trắng bợt, không biết là do ánh trăng bên ngoài hay là do chính bản thân cậu.

Trần Ký nói xong cũng không nán lại lâu, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Khi đi ngang qua Lâm Tư Huyền thì đột nhiên cậu túm lấy cổ tay anh. Có rượu vào nên bàn tay Lâm Tư Huyền ấm hẳn.

Chính vào khoảnh khắc này, Trần Ký đã kiểm chứng được một chuyện – thứ mà anh cho là ảo giác thật sự không phải ảo giác.

Anh cúi đầu nhìn cổ tay đang bị Lâm Tư Huyền kéo lấy, hỏi cậu:

– Còn chuyện gì nữa?

Lâm Tư Huyền không nhìn anh, cũng không đáp lời. Trần Ký đang định hất tay ra thì Lâm Tư Huyền thình lình băng qua cánh tay anh, một lần nữa vùi đầu vào ngực Trần Ký.

Hình như cậu lí nhí nói gì đó, Trần Ký lạnh lùng bảo:

– Tôi không nghe thấy.

Lâm Tư Huyền ngẩng đầu lên, nỗi bất an của cậu cuối cùng cũng tràn ra ngoài. Với vẻ ngoài căng thẳng và bối rối, Lâm Tư Huyền luống cuống kiễng gót, định trộm lấy một nụ hôn.

Trần Ký dùng ngón cái chặn đôi môi cậu, để cảm xúc của cậu vụt lên đỉnh điểm.

Hai tay Lâm Tư Huyền siết rất chặt, tựa đầu vào vai Trần Ký như thể đang tự đày đọa mình. Giọng cậu vẫn lí nha lí nhí, nhưng lần này Trần Ký có thể nghe thấy:

– Em không có đùa.

Trần Ký hỏi:

– Vậy chứ cậu đang làm gì?

– Em không có đùa… – Lâm Tư Huyền lặp lại lần nữa, vùi đầu sâu hơn – Em chỉ muốn nói chuyện với anh, muốn gặp anh. Anh đừng đẩy em đi.