Ta càng sốt ruột hơn, vội theo chân Lý ma ma bước ra ngoài.
Bà ta vừa mở miệng bảo Triệu Sĩ Trai đứng lên, ta liền bước tới, xót xa thúc giục:
“Phu quân, chàng mau về thay xiêm y đi. Phòng bếp đã nấu sẵn một bát rượi đỗ trọng xua hàn khí, còn làm thêm vài món trừ hàn, chàng đã cực khổ suốt một đêm rồi, nên ăn ngon một bữa, sau đó nằm nghỉ cho ấm.”
Bên trong phòng truyền ra tiếng mẹ chồng ho nhẹ.
Ta liền nói:
“Chàng đi đi, bên mẫu thân cứ để thiếp hầu hạ.”
Triệu Sĩ Trai xúc động nắm lấy tay ta, khẽ nói:
“A Vu, nàng thật tốt… trên đời này, nàng là người đối xử với ta tốt nhất. Ta - Triệu Sĩ Trai xin thề, từ nay về sau, trong lòng chỉ có một mình A Vu.”
Ta gỡ tay hắn ra:
“Chàng đi nhanh đi.”
Hắn cười, nửa như trách yêu:
“A Vu ngốc, trượng phu nàng nào yếu ớt đến mức chịu không nổi cái rét này chứ?”
Ta thẹn thùng:
“Bình rượu đỗ trọng ấy… là loại rượu tốt trăm năm khó gặp, A giao cũng là loại trân phẩm hiếm có. Nếu không phải lo chàng nhiễm lạnh, ta cũng chẳng nỡ lấy ra nấu.”
“A Vu, ta hiểu lòng nàng. Nàng đối với ta như vậy, ta nhất định không phụ nàng.”
Hắn đẩy nhẹ vai ta, đưa ta trở vào nội thất, cúi đầu lạy mẫu thân một cái rồi vội vã rời đi.
Mẫu thân mỉm cười nói:
“Thấy chưa, nam nhân mà, chẳng khác gì hài tử. Làm sai thì cứ để đó, sửa lại là được. A Vu à, con đã gắng gượng vượt qua cơn mây mù, trăng sáng cũng sắp ló rạng rồi, phúc phần vẫn còn đang chờ con phía trước.”
Bà có vẻ vô cùng hài lòng với sự “hiền hậu” của ta, bèn mang ra bộ châu ngọc gia truyền của tổ mẫu để tặng.
Bà nói:
“Hôm qua Lý ma ma truyền lời gấp quá, mẫu thân con ở phủ Quốc Công nghe tin mà sợ hãi, cứ liên tục sai người đến hỏi. Ta đã phái người sang báo bình an rồi.”
“Nay sự việc đều đã lắng xuống, nếu con nhớ thân mẫu, ta sẽ bảo Sĩ Trai đưa con hồi phủ Quốc Công ở thêm ít ngày. Còn ta, sẽ đến Hộ Quốc tự thỉnh pháp sư làm pháp sự, trừ đi oán khí trong phủ.”
Ta gật đầu:
“Mẫu thân yên tâm. Những chuyện trong mấy ngày qua, con sẽ không để lộ trước mặt phụ mẫu, để tránh khiến họ nổi giận với tướng công.”
Bà nghe vậy, càng vui hơn nữa.
Bà nắm tay ta, thân mật dặn dò bao điều.
Chừng nửa canh giờ sau, hạ nhân hớt hải chạy vào bẩm báo:
“Hầu gia… hầu gia thổ huyết rồi!”
Ta vốn đang trò chuyện rôm rả với mẹ chồng, bỗng cứng đờ người lại, giống như con gà bị bóp cổ.
Ta âm thầm bấu mạnh vào đùi mình, nước mắt chực trào.
Cẩm Tâm lập tức đỡ ta chạy ra ngoài, miệng vừa gọi vừa khóc.
Mẹ chồng lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng chạy theo.
Khi Triệu Sĩ Trai dùng xong rượu và món nhắm, vẫn chưa phát hiện điều chi khác lạ.
Mãi đến khi vào phòng nằm nghỉ, độc dược mới bắt đầu phát tác.
Hạ nhân sợ tiếng bước chân làm hắn giật mình tỉnh giấc, nên ai nấy đều tránh xa nơi hắn nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không ai nghe thấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào trong cơn vật vã của hắn.
Triệu Sĩ Trai quằn quại trong phòng độ một khắc, cuối cùng lết tới bên cửa sổ, dùng đầu đập bật cửa ra.
Mãi đến khi ấy, mọi người mới phát hiện hắn đang không ngừng thổ huyết, lúc đó, hắn đã gần như tuyệt khí, hơi thở thoi thóp, sinh cơ chỉ còn như một sợi tơ mỏng manh sắp đứt.
Ta và mẹ chồng đến nơi, thì hắn đã chết.
“Nhi tử của ta ơi! Là ai, ai đã hạ độc hại con!”
Ta khóc đến lạc cả giọng, như trời long đất lở.
Còn trong lòng ta… lại chỉ thấy nhẹ nhõm.
Triệu Sĩ Trai c.h.ế.t rồi.
Ta… không cần phải chịu đựng thêm mấy chục năm nữa.
Lão Hầu gia năm xưa từng rơi xuống hồ băng, tổn hại thân thể, nên chỉ có một nhi tử là hắn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Toàn phủ An Nam hầu, chỉ có mỗi mình Triệu Sĩ Trai là độc đinh.
Giờ hắn chết, đứa trẻ trong bụng ta, liền trở thành kỳ vọng duy nhất của cả hầu phủ.
Từ nay về sau, trong phủ này, không còn ai có thể uy h.i.ế.p ta.
Nơi này, rốt cuộc đã trở thành nhà của ta.
Ta đảo mắt trắng dã, tựa người vào Cẩm Tâm mà “ngất xỉu”.
Cẩm Tâm hoảng hốt kêu người dìu ta về Trúc Minh viện nghỉ ngơi.
Chưa được bao lâu, đã nghe thấy mẹ chồng dẫn đầu bếp và đại phu đến chất vấn Cẩm Tâm, tra hỏi về đỗ trọng và rượu A giao mang xuống nhà bếp là từ đâu mà ra.
Cẩm Tâm nức nở, chỉ tay về phía giá bát bảo, vừa khóc vừa kể:
“Là biểu tiểu thư gửi tới từ trước… Tiểu thư nhà nô tỳ vẫn luôn bảo quản rất kỹ, cất ở giá bát bảo, ai ngờ trong đó lại có độc…”
Ít lâu sau, Lão Hầu gia cũng đến.
Ông mang theo người khám nghiệm tử thi.
Triệu Sĩ Trai là hầu gia, thân phận đường đường là một vị hầu tước, nay lại c.h.ế.t vì trúng độc, chuyện này tuyệt chẳng phải chuyện nhỏ.
Vì vậy, tin tức rất nhanh đã truyền tới tai Thánh thượng.
Ngài lập tức sai vị Đô úy chuyên phụ trách trị an vùng Kinh Kỳ tới phủ thẩm tra làm rõ.
Kết quả rất nhanh được tra ra:
Chất độc nằm trong bình rượu A giao kia.
Mà rượu, lại là do biểu tiểu thư quá cố Hứa Tương Dao từng tặng cho A Vu, để tại Trúc Minh viện.
Độc dược dùng để hạ sát Triệu Sĩ Trai, là cùng một loại với độc mà Lâm di nương từng dùng để hạ sát Hứa Tương Dao trước đó hai ngày.
Vì thế, họ phán định hung thủ, hoặc là Lâm di nương, hoặc là Hứa Tương Dao.
“Không… không thể nào!”
Mẹ chồng ngồi phịch xuống đất, khóc lóc:
“Lâm di nương và Tương Dao đều yêu Sĩ Trai, sao có thể hạ độc sát hại nó?”
Vị Đô úy kia lạnh lùng đáp:
“Lão phu nhân, bà hồ đồ rồi. Thử hỏi, nếu tiểu hầu gia không sủng thiếp diệt thê, không dung túng cho hai nữ nhân kia đấu đá tranh sủng, thì ai dám nổi tà tâm với chính thê của hầu phủ, lại còn là người đang mang thai?”
“Có thể nói, tiểu hầu gia là… c.h.ế.t thay cho quý phu nhân của ngài ấy.”
Bà nghe thế thì bàng hoàng ngây dại.