“Tiểu thư, vậy người tính sao?”
“An tâm đi. Chỉ cần ta không đi sai một bước nào, phủ Quốc Công vĩnh viễn là chỗ dựa cho ta. Còn An Nam hầu phủ này… sớm muộn gì cũng sẽ là của ta.”
Ta đưa tay xoa bụng, chậm rãi mà chắc nịch nói.
Tính theo ngày tháng, đứa con kiếp trước còn chưa kịp chào đời… giờ đây, hẳn đã âm thầm dần kết thành hình hài nhỏ bé trong bụng ta rồi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta tận tâm tận lực vì phu quân mà lo liệu lễ nạp thiếp lần này.
Vì Lâm Mạn Nhu không có thân nhân, nên ta đích thân đưa nàng đến cửa hiệu lớn nhất chọn son phấn cùng trang sức, lại còn mời thợ may bậc nhất Thịnh Kinh đến đo người may y phục.
Ta an bài cho nàng ở tại Hành Lan viện, đây là viện gần thư phòng của Triệu Sĩ Trai nhất.
Từ trong kho, ta chọn ra mấy chiếc bình cổ để trang trí Hành Lan viện, lại đến hành quán mua hoa cỏ, thúc giục hạ nhân trồng gấp ở đó.
Hàng năm, đội thương gia ở Giang Nam đều có dâng Thái Hồ thạch và Thọ Sơn thạch làm lễ vật, ta đều cho người khiêng đến Hành Lan viện, dựng thành giả sơn để trang trí nơi đó.
Có lão nhân trong phủ còn khuyên ta:
“Tiểu thư, người không cần phải cho một tiểu thiếp thể diện lớn đến thế.”
Ta chỉ khẽ than:
“Ta đâu phải vì nàng ta, mà là vì phu quân ta. Ai bảo hiện giờ nàng ta là người nằm trong tâm can của phu quân ta chứ.”
Lâm Mạn Nhu vốn bản tính kiêu căng ngạo mạn, nay lại được ta nâng đỡ, càng thêm lộng hành.
Kẻ nào trong phủ khiến nàng không vừa ý, bất luận là con cháu do hạ nhân sinh ra hay quản sự, chưởng quỹ, nàng đều mắng nhiếc mà không nể mặt một ai.
Hạ nhân đến trước mặt ta cáo trạng, ta chỉ bảo họ nhẫn nhịn một chút.
Lâu dần, trên dưới toàn phủ đều rõ ràng một điều – Lâm Mạn Nhu là người được tiểu hầu gia yêu thương che chở, cho nên vị chính thất như ta cũng phải nhún nhường nàng vài phần.
Chẳng mấy chốc, ngày mồng bảy tháng Mười đã tới.
Sáng sớm, ta gọi Lâm Mạn Nhu đến phòng mình, đưa cho nàng một chiếc hộp gấm.
“Đây là Khôn Linh hoàn mà cung đình ban tặng hôm ta thành hôn.” – ta nói thêm:
“Hôm đó ta được ban hai viên, nay là ngày ngươi chính thức trở thành thiếp của Sĩ Trai, ta thưởng cho ngươi một viên, hy vọng ngươi sớm ngày vì hầu phủ mà khai chi tán diệp.”
Khôn Linh hoàn là loại linh dược giúp phụ nhân dễ thụ thai, chỉ ở trong cung mới có, một viên giá trị ngàn vàng.
Lâm Mạn Nhu vui mừng khôn tả, hai tay nâng hộp thuốc, chẳng buồn nói cảm tạ, chỉ đắc ý đáp:
“Hầu gia rất yêu thương ta, ta nhất định sớm sinh hài tử nối dõi cho hầu phủ.”
Nàng vừa đi khỏi, Cẩm Tâm liền giận dữ nói:
“Đúng là không biết điều! Chỉ là một thiếp thất mà dám thất lễ như vậy! Tiểu thư hà tất phải tốt với nàng ta như vậy, đến Khôn Linh hoàn cũng đem cho nàng ta.”
“Dù sao cũng là vật ta không dùng đến, cho thì cho thôi.”
Ta mỉm cười, nhẹ đặt nhẹ lên bụng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nuôi một con ch.ó còn phải cho nó ăn xương, ăn thịt, huống hồ gì lại là con người — sao có thể để đói, để rét mà không đoái hoài?”
Kiếp trước, tuy Lâm Mạn Nhu không c.h.ế.t dưới tay ta, nhưng đứa con trong bụng ta… lại mất đi giữa lúc giằng co, xô đẩy với nàng.
Vì vậy, nay ta đem nàng ra mà lợi dụng, lương tâm hoàn toàn không chút cắn rứt.
Ta lo Triệu Sĩ Trai vì Hứa Tương Dao mà đêm nay không đoái hoài tới Lâm Mạn Nhu, liền căn dặn hạ nhân thay toàn bộ rượu trong Hành Lan viện thành rượu Đào Hoa.
Loại rượu này có vị ngọt lịm, dư hương quấn quýt, nhưng kèm theo đó là tửu lực vô cùng thâm hậu.
Ta rất hiểu Lâm Mạn Nhu, chỉ cần Triệu Sĩ Trai không rời khỏi Hành Lan viện đêm nay, nàng ta chắc chắn sẽ khiến Khôn Linh hoàn phát huy tác dụng.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Lâm Mạn Nhu tới dâng trà cho ta, má phơn phớt hồng, dưới mắt tuy có chút u ám vì mệt mỏi, nhưng thần sắc lại rạng rỡ lạ thường.
Ta hỏi hạ nhân, được biết Hành Lan viện hôm qua tới gần hừng đông mới sai người nấu nước nóng.
Kiếp này, đoạn tình cảm ta từng dành cho Triệu Sĩ Trai…cũng đã theo ta chôn vùi ở kiếp trước, tan thành tro bụi từ lâu rồi.
Nay nghe hắn cùng Lâm Mạn Nhu triền miên suốt một đêm, ta chẳng những không đau lòng, mà còn thấy vui lòng hả dạ.
Ta nhận lấy chén trà Lâm Mạn Nhu dâng, rồi dẫn nàng đến gặp mẹ chồng.
Tại Từ An viện, Hứa Tương Dao đang đứng phía sau bà, bóp vai hầu hạ.
Trông thấy ta cùng Lâm Mạn Nhu trước sau tiến vào, một tia hận ý vụt qua đáy mắt nàng.
Bà ta ban chỗ ngồi, Lâm Mạn Nhu theo ta cùng ngồi xuống.
“Lâm di nương, ai cho ngươi ngồi?” – Hứa Tương Dao sa sầm mặt quát.
“Ngươi chỉ là một thiếp thất, chẳng qua chỉ là một nửa chủ tử mà thôi, phải đứng bên cạnh chính thất mà hầu trà rót nước mới phải.”
Nàng cười cợt chua cay:
“Lâm di nương, xin tự biết thân biết phận.”
Nhìn qua là thay ta lên tiếng, kỳ thực là nàng ta muốn trút giận mà thôi.
Ta mỉm cười, quay sang nói với mẹ chồng:
“Mẫu thân, Lâm di nương đêm qua vất vả, mà bên cạnh con cũng không thiếu người hầu hạ, cứ để nàng ta ngồi đi. Lát nữa Sĩ Trai hồi phủ, thấy vậy lại khiến chàng ấy xót xa thêm thôi.”
Mẹ chồng thở dài:
“A Vu, con đấy… lòng dạ cũng quá mềm yếu rồi.”
Nhưng cuối cùng bà cũng không phản đối việc Lâm Mạn Nhu ngồi xuống.
Dẫu Hứa Tương Dao có che giấu thế nào, ta chỉ cần liếc mắt cũng thấy rõ ánh nhìn hận thù từ đáy mắt nàng hướng về Lâm Mạn Nhu.
Sau lần đối đầu âm ỉ sáng nay, Hứa Tương Dao và Lâm Mạn Nhu bắt đầu không đội trời chung.
Hứa Tương Dao mượn danh nghĩa bênh vực ta mà ngấm ngầm chèn ép Lâm Mạn Nhu.
Mà Lâm Mạn Nhu há phải loại dễ bị bắt nạt? Bao nhiêu thủ đoạn từng dùng để đối đầu với ta ở kiếp trước, giờ nàng đều mang ra để đối phó với Hứa Tương Dao.