Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 166



Mai Tử không tính là ngốc, nàng ấy cũng chịu khó, Lê Mạn cũng không hẳn rất lo lắng cho nàng ấy.

Cả nhà cùng nhau nói chuyện một lúc, Tống Đại Sơn đun chút nước nóng, mọi người tắm rửa xong liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Tống Đại Sơn lấy hết số tiền kiếm được hôm nay đưa cho Lê Mạn, “Hôm nay kiếm được 48 văn tiền cho việc giao củi, 20 văn cho việc kéo hàng buổi chiều, tổng cộng là 68 văn tiền.”

Lê Mạn không thể nhịn cười khi nhìn bộ dạng móc sạch túi của hắn.

 Nam nhân này của nàng đúng là không biết giấu diếm một xu, khi trở về liền giao hết tiền trên người, nam nhân như vậy thật quá đáng yêu rồi.

Lê Mạn đến gần hắn, hôn lên hai má của hắn, “Tướng công thật tuyệt.”

Tống Đại Sơn không giấu được nụ cười trong mắt. Mỗi lần đưa tiền đều là lúc hắn thích nhất, bởi vì Lê Mạn đều sẽ hôn hắn, sau đó khen ngợi hắn, khiến hắn không khỏi vui sướng trong lòng.

Lê Mạn lấy ra 5 đồng nhét vào trong túi của Tống Đại Sơn, “Đây là của chàng, bên ngoài ăn uống gì không cần tiết kiệm tiền, mua chút đồ ăn đồ uống biết không?”

 Lê Mạn không phải loại nữ nhân một chút tiền cũng không cho nam nhân, mỗi lần nàng đều đưa mấy đồng cho Tống Đại Sơn, trong túi của hắn có không dưới 30 văn tiền, nếu gặp chuyện gì cũng không đến mức không thể trả tiền. Nhưng dường như từ trước đến nay chưa từng thấy hắn tiêu tiền cho bản thân, hắn thường mua thứ gì ngon mang về cho nàng và Tiểu Bảo.

Người nam nhân này luôn khiến cô cảm thấy ấm áp.

Ngày hôm sau, Lê Mạn theo Tống Đại Sơn lên thị trấn, Mai Tử chờ ở nhà.

Hôm nay trong của tiệm không có nhiều khách đến trang điểm như hôm qua, buổi sáng có ba khách đến, trang điểm xong, Lê Mạn có thể ngồi nghỉ ngơi.

Trong tiệm tạm thời cũng không có khách, lão bản nương cũng bước vào phòng hóa trang, ngồi bên cạnh Lê Mạn ôm lấy Tiểu Bảo, nhìn nó loay hoay với những que nhỏ làm số học một cách nghiêm túc.

Lão bản nương vừa nhìn Tiểu Bảo vừa cùng Lê Mạn nói chuyện.

Trò chuyện rôm rả, lại nói đến chuyện của tiệm vải phía đối diện cách đó không xa.

“Hôm nay nghe một khách đến mua son phấn kể, ta mới biết, ông chủ của tiệm vải không xa phố chúng ta, hôm qua bị đánh rất là thảm, hôm nay tiệm vải đó cũng không mở cửa.”

“A? Tiệm vải nào?” Lê Mạn quay đầu hỏi.

“Còn tiệm vải nào nữa, là tiệm vải của Trương lão bản phía trước.

Động tác của Lê Mạn dừng lại, liền nhớ về chuyện không vui ngày đó.

Lão bản nương không chú ý đến vẻ mặt của Lê Mạn, tiếp tục nói: “Nghe người ta kể, hắn bị đánh sau khi đi uống rượu có kỹ nữ hầu trở về, trong một hẻm nhỏ, hắn bị trùm kín bởi bao tải, khuôn mặt của hắn bị đánh thành đầu heo, cha mẹ hắn nhìn thấy cũng không nhận ra. Khi được phát hiện, hắn vẫn còn hôn mê, một người quen của hắn đã đưa đến y quán.”

Lê Mạn tim đập thình thịch, vô ý thức nghĩ có phải do Tống Đại Sơn làm, nhưng giây tiếp theo nàng lại ý tưởng này làm cho buồn cười.

Làm sao có thể là Tống Đại Sơn làm được, hôm qua hắn bận rộn cả ngày, tối hôm qua còn bận đến tối mịt mới tới đón bọn họ, làm sao có thời gian đi đánh người. Nàng thực sự nghĩ nhiều rồi.

“Có thế hắn đắc tội với ai chăng.” Lê Mạn nhẹ giọng nói.

Lão bản nương cũng coi đó là điều hiển nhiên, “Người làm ăn khó tránh đắc tội người khác, chỉ là không biết do chuyện làm ăn hay do ân oán cá nhân, ước chừng mối thù này không nhỏ, nếu không cũng không đánh người thảm như vậy, đáng tiếc, sự mất mát này chỉ có thể ăn vô ích, không thể tìm ra thủ phạm.

Lê Mạn gật đầu. Thời cổ đại không có máy quay cũng không có phát hiện dấu vân tay, chỉ cần không có người nhìn thấy, thì ai mà biết người nào làm.

Tuy nhiên, cái tên Trương Tắc Sĩ cũng không phải thứ tốt lành gì, bị dạy dỗ một trận cũng tốt, có thể coi đó là cách trút giận cho nàng.

Buổi tối trở về nhà, Lê Mạn nằm trong lòng Tống Đại Sơn, coi đây là câu chuyện cười kể cho Tống Đại Sơn nghe, “Đại Sơn, nghe nói người kia bị đánh rất là thảm, tạm thời đừng nghĩ đến việc xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường, không thể nghĩ tốt trong một tháng, đúng là người xấu sẽ không bao giờ có kết thúc tốt đẹp.”

“Ừ.” Tống Đại Sơn nhẹ nhàng đáp.

Lê Mạn vỗ vỗ n.g.ự.c hắn, “Chàng xem, đã có người dạy dỗ hắn rồi, cho nên chàng không cần để tâm chuyện lần trước nữa, quên đi, về sau chúng ta không nhắc đến hắn nữa. Loại người đó, nhắc đến cũng không có ích gì.”

Tống Đại Sơn gật đầu trong bóng tối, “Được, không nhắc đến nữa.”

Lê Mạn yên tâm, cọ cọ trong lòng hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tống Đại Sơn nghe tiếng hít thở của nữ nhân yêu kiều trong lòng, chầm chậm kéo cổ tay của Lê Mạn, hôn nhẹ lên trên đó.