Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 205



Đường lớn không phải là nơi để nói chuyện, Lê Mạn không nói gì, lên xe lừa với Tống Đại Sơn.

Sau khi về nhà, Lê Mạn mới kể rõ đầu đuôi chuyện ở cửa hàng của lão bản nương hôm nay, sau đó mới nói: “Khi ta ra khỏi cửa hàng thấy vẫn còn sớm nên muốn đi xem xem có cửa hàng nào phù hợp hay không. Sau này ta chắc chắn không thể trang điểm ở trong cửa hàng của lão bản nương nữa rồi, nếu không thì lão bản nương sẽ không thể ăn nói với người trong tộc, nhưng mà chúng ta phải tìm cửa hàng trước, ban đầu ta định đợi đến khi chân của chàng khỏi hẳn mới mở cửa hàng của riêng mình.”

Tống Đại Sơn nghe vậy thì không nói thêm cái gì, chỉ xoa xoa hai má Lê Mạn: “Nếu đã như vậy thì mở cửa hàng trước đi. Hôm nay nàng đã nói vậy thì ngày mai ta sẽ đi tìm cùng nàng, nàng đi một mình ta không yên tâm.”

Lê Mạn gật đầu.

 Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành công việc buổi sáng, buổi chiều Tống Đại Sơn đưa Lê Mạn đến nơi ông chủ kia nói.

Lê Mạn xuống xe, bước đến trước cổng, gõ, sau đó nàng la lên với cái sân trống không một bóng người: “Có ai không? Có ai ở nhà không?”

Không lâu sau, trong nhà có một cậu bé thò lò mũi xanh vội vàng chạy ra. Nhìn thấy Lê Mạn, trong mắt cậu bé hiện lên chút sợ hãi, chút tò mò, dò hỏi: “Người tìm ai vậy?”

Lê Mạn dịu dàng nói: “Ta đến tìm người lớn nhà cháu, nhà cháu có ai nhà không?”

 Cậu bé thấy Lê Mạn xinh đẹp, nói chuyện lại dịu dàng thì không sợ nữa, gật đầu, chỉ vào trong nhà: “Có ạ. Để cháu đi gọi.”

Cậu bé nói xong thì chạy băng băng vào nhà, gọi: “Bà nội ơi, có người tìm bà này.”

Không bao lâu sau khi cậu bé gọi, một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi, không tính là già, từ trong nhà đi ra. Bà nhìn thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn đứng ở cổng, trong mắt hiện lên sự cảnh giác, bà hỏi: “Các ngươi tìm ta à? Có chuyện gì sao?”

Lê Mạn không đi vào mà đứng ở cổng nói: “Đại nương, cửa hàng ở thành Tây Nhai Vĩ kia là của nhà ngươi à? Căn nhà bên cạnh cửa hàng bán nhang đèn tiền giấy đó.”

Phụ nhân nghe vậy, ánh mắt thay đổi, sự cảnh giác trong mắt vơi đi rất nhiều, hiện lên sự vui sướng nhàn nhạt: “Các ngươi muốn mua cửa hàng đó sao?”

Lê Mạn gật đầu: “Đúng vậy, ta muốn hỏi về tình hình cụ thể của cửa hàng, sau đó lại xem xem.”

Cho dù Lê Mạn chỉ nói là xem xem nhưng phụ nhân vẫn rất vui, nhanh chóng bảo Lê Mạn và Tống Đại Sơn vào nhà: “Mau vào đi, vào uống ly trà rồi từ từ nói.”

Vào nhà, phụ nhân nhanh nhẹn pha trà cho Lê Mạn và Tống Đại Sơn, sau đó mới ngồi xuống nói: “Hai người muốn buôn bán sao?”

Lê Mạn nói: “Muốn mua một cửa hàng để tự làm buôn bán nhỏ, nhìn thấy cửa hàng đso của người cho nên muốn hỏi thử xem. Đại nương, không biết có thể dẫn chúng ta vào bên trong xem không?”

Phụ nhân gật đầu: “Đương nhiên là có thể. Nhất định phải xem qua nhà trước rồi mới nói. Nếu bây giờ hai người rảnh thì ta dẫn hai người đến đso xem.”

Lê Mạn tất nhiên là đồng ý.

Tống Đại Sơn nhanh chóng đánh xe lừa đưa Lê Mạn, phụ nhân và cháu trai của bà đến cửa hàng đó.

Lê Mạn cẩn thận xem xét cửa hàng, diện tích bên trong rất lớn, lớn hơn cả diện tích cửa hàng của lão bản nương, chẳng qua vách tường có hơi loang lổ, vừa nhìn đã biết là nhiều năm rồi không sửa sang lại.

Thấy Lê Mạn nhìn bức tường, phụ nhân giải thích: “Cửa hàng này chúng ta buôn bán nhiều năm, nhưng việc làm ăn lại không tốt, nguyên nhân thì ngươi cũng đã biết rồi đấy, cũng không tốn tiền sửa sang, mấy năm nay lại không ở đây nên có hơi cũ.”

Lê Mạn nói: “Nghe nói nhà người bán cả căn nhà đằng sau, ta muốn xem căn nhà đằng sau như thế nào.”

Mắt phụ nhân sáng lên, nhanh chóng dẫn Lê Mạn ra phía sau xem.

Vừa đi đến cửa sau liền trông thấy một cái sân không to không nhỏ, trong sân còn có hai cây đại thụ, giữa hai cái cây còn buộc một sợi dây thừng, vừa nhìn đã biết là dùng để phơi quần áo. Dưới cây có một giếng nước, cạnh giếng nước còn có một cái ao để giặt quần áo.

Phía sau tổng cộng có ba phòng ngủ, một phòng bếp, một nhà vệ sinh. Trong nhà trống rỗng, không có đồ đạc nên có vẻ rất trống trải, nhưng diện tích không nhỏ. Vách tường cũng không cũ lắm, nếu có người ở thì chỉ cần sửa sang lại chút là được, sẽ không quá tốn kém.

Xem đến đây Lê Mạn tương đối hài lòng, tiếp theo liền xem giá cả thế nào.

Ngoài mặt Lê Mạn không có biểu cảm gì, khiến người ta không biết là nàng có hài lòng hay không. Sau khi trầm ngâm một lúc nàng mới hỏi: “Đại nương, không biết căn nhà này người bán thế nào?”

Thấy Lê Mạn hỏi giá, phụ nhân vẫn vui.

Cửa hàng nhà bà đã mấy năm rồi không bán được, trong lòng bà cũng lo lắng, một năm qua không có người đến hỏi bây giờ khó khăn lắm mới có một người, lại còn hỏi giá, cho dù như thế nào thì vẫn hy vọng bán được.

Phụ nhân nghĩ trong lòng, nhìn Lê Mạn và Tống Đại Sơn, hơi thấp thỏm nói: “Căn nhà này một trăm năm mươi lượng.”

Lê Mạn nghe vậy thì nhất thời không nói gì.