Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 221



Tống Đại Sơn nắm lấy tay Lê Mạn xoa xoa: “Có người khuyên Tần tẩu tử tái giá nhưng nàng kiên trì muốn thủ tiết không muốn tái giá, có một số người trong tộc thậm chí còn định cưỡng ép bán nàng cho một tên goá vợ , sau đó Tần tẩu tử cầm d.a.o doạ g.i.ế.c một người mới kiến họ từ bỏ ý định này, thấy nàng ấy liều mạng cũng không dám trêu chọc vào nàng nữa. Chỉ là không có đất còn có một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn, Tần tẩu tử chỉ đành mang con lên núi đào rau dại, không có rau dại thì đi ăn mày.”

Lê Mạn nói không nên lời, người phụ nữ này thật là quá khổ rồi.

Tống Đại Sơn nói đến vấn đề chính: “Tần tẩu tử rất có năng lực lại có thể chịu khổ, quan trọng hơn là tẩu ấy không ham lợi nhỏ. Ngày trước ta không nhìn được họ mẹ goá con côi nên cho họ chút gì đó để ăn , nàng ấy một mực nhớ kĩ , khi ta nhập ngũ trở về, có lần Tiểu Bảo bị những đứa trẻ khác bắt nạt, nàng ấy còn giúp Tiểu Bảo sau đó mang Tiểu bảo về nhà, lúc đó trên người nàng ấy chỉ có hai cái bánh rau dại vẫn cho Tiểu Bảo một cái.”

 Nghe đến đây, Lê Mạn nhìn ra những điểm tốt trên người người phụ nữ khốn nhổ này: kiên cường, kiên trì,lương thiện, biết tri ơn báo đáp lại không không hèn nhát.

Một người phụ nữ như vậy, nhất định rất muốn có thu nhập để nuôi dưỡng con cái, không có gia đình cản trở, có thể ở lại trong tiệm, hơn nữa trước mắt nhân phẩm không tồi, đây ngược lại là một sự lựa chọn rất phù hợp.

Còn có một điểm, cùng là phụ nữ, Lê Mạn muốn giúp người phụ nữ đáng thương này một tay, cho dù sau này phát hiện người này không tốt thì đến lúc đó lại tìm một người khác tốt hơn.

 Lê Mạn nói với Tống Đại Sơn: “Đại Sơn, vậy để vị Tần tẩu tử đến đây làm đi, ta cảm thấy nàng rất tích hợp.”

Lê Mạn nghĩ đến đứa trẻ đó lại hỏi: “Con của nàng mấy tuổi rồi.”

Tống Đại Sơn nghĩ nghĩ, một lúc sau mới trả lời: “Có lẽ lớn hơn Tiểu Bảo một chút, tầm 5-6 tuổi.”

Lê Mạn nhìn Tiểu Bảo trong lòng, gật đầu: “Vậy ngược lại rất tốt, nếu Tần tẩu tử đến tiệm làm thì sẽ có trẻ con cùng chơi với Tiểu Bảo nhà chúng ta, Tiểu Bảo cũng sẽ không cô đơn nữa.”

Tống Đại Sơn đồng ý: “Vậy chúng ta rút chút thời gian về thôn tìm Tần tẩu tử chứ?”

Lê Mạn nghĩ đến tình huống hiện tại của tiệm, đột nhiên phát hiện, ngoài buổi tối thì chắc chắn không thể dành chút thời gian rảnh nào, tiệm này vừa mới mở nên không để đóng cửa một ngày được. Nhưng tiệm cũng đang cần gấp người, làm sao mới tốt đây.

Tống Đại Sơn cũng nghĩ đến tiệm đang bận, suy nghĩ liền nói: “Thế này đi ngày mai ta dàng chút thời gian tìm Trường Bang, nhờ hắn truyền tin, nói chúng ta muốn tìm Tần tẩu tử làm việc, bảo nàng đến tiệm của chũng ta một chuyến, nàng sẽ đồng ý.”

Cũng chỉ có cách này thôi, Lê Mạn gật đầu đồng ý.

“À đúng rồi Đại Sơn,ngày mai chàng thuận tiện nói với Trương Bang một tiếng, bảo hắn đến nhà chũng ta mang tiểu tướng quân đến đây để chơi cùng Tiểu Bảo, thuận tiện tìm Trương thúc, ta muốn làm cho Tiểu Bảo một cái xích đu nhỏ và một con ngựa gỗ để bé chơi, nếu không bé một mình không có gì chơi cô đơn và buồn chán rồi.”

Tống Đại Sơn lúc này cũng nghĩ đến Tiểu Bảo chơi một mình nhất định rất cô đơn, đến đây không có đứa trẻ cùng tuổi nào chơi cùng, họ cũng không có thời gian chơi với bé, nhất định phải làm chút đồ chơi cho bé lúc này Tống Đại Sơn đồng ý nói: “Được ta nhớ rồi, ngày mai nhất định sẽ nói với Trường Bang.”

Lúc này, Tiểu Bảo trong lòng Lê Mạn cọ cọ đầu.

Lê Mạn hạ thấp đầu nhìn bé: “Bảo bối sao thế?”

Hai mắt Tiểu Bảo lấp lánh nhìn Lê Mạn, nhoẻn miệng cười dễ thương c.h.ế.t đi được “ Tiểu tướng quân, xích đu, ngựa gỗ.”

Lê Mạn lúc này mới hiểu vì sao bé lại có bộ dạng như vậy, hoá ra là nghe thấy nàng bảo mang tiểu tướng quân đến đây còn có đồ chơi nên vui vẻ.

Lê Mạn vui vẻ hôn lên đỉ.nh đầu Tiểu Bảo: “Bảo bối, mấy hôm nữa sẽ có, đến lúc đó sẽ cho con chơi”

Tiểu Bảo vội vàng gật đầu. Ăn xong bữa tối, Tống Đại Sơn đi đun nước nóng, cả nhà tắm rửa sạch sẽ lên giường đi ngủ sớm.

Đến ngày thứ hai, Tống Đại Sơn mở cửa tiệm, nhân lúc khách vẫn chưa nhiều, bảo Mai Tử trông tiệm một chút, hắn chạy đến chỗ Triệu Trường Bang dừng xe, đặc biệt dặn dò hai việc này.

Triệu Trường Bang sảng khoái đồng ý. Kết quả, mới nói buổi sáng thì buổi chiều một người phụ nữ gầy guộc mặc một bộ quần áo rách rưới đến cửa hàng, trên tay bế một đứa bé gầy trơ xương. Đây chính là Tần tẩu tử và con của nàng.