Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 225



Lê Mạn ở trong phòng chăm sóc sắc đẹp, bận rộn đến gần hoàng hôn mới hoàn thành chăm sóc sắc đẹp cho các khách đến hôm nay.

Toàn thân ngồi cứng ngắc, Lê Mạn dứt khoát đứng dậy ra ngoài xem xem.

Bên ngoài có vài vị khách đa mua son bột nước, Lê Mạn rất yên tâm về Tống Đại Sơn, liền trực tiếp đi vào phòng nghỉ.

Không ngờ mấy vị khách chăm sóc sắc đẹp trước đó vẫn chưa đi, đang tụ tập đánh bài lá, chơi rất say sưa, đến nỗi không muốn dừng lại.

Lê Mạn bước tới chỗ bọn họ chơi, phát hiện bài lá không vui lắm, căn bản không như bài tú lơ khơ, nhưng những bộ bài tú lơ khơ nàng chuẩn bị lại bị gạt sang một bên, thậm chí không ai động vào.

 Phỏng đoán là do không biết làm thế nào để chơi cái này.

Lê Mạn không nhịn được nói: “Các vị phu nhân, mọi người có muốn thử kiểu chơi mới không? Trong tay tôi là bài tú lơ khơ.”

Một trong số các vị phu nhân tò mò nhìn bài tú lơ khơ nói: “Tôi đã nhìn thấy thứ này khi bước vào, chỉ là không biết chơi thế nào, chưa bao giờ nhìn thấy nó, mọi người cũng không biết nó.”

Lê Mạn bắt đầu giải thích về bài tú lơ khơ cho mọi người: “Đây gọi là bài tú lơ khơ, không khác gì so với bài lá, chỉ khác cách chơi mà thôi, nhưng cá nhân ta nhận đinh nó chơi vui hơn bài lá, các vị có muốn thử chơi hay không?”

 Hai vị phu nhân lập tức hứng thú nói: “Vậy ngươi dạy chúng ta chơi, về sau liền có thú vui mới.”

Lê Mạn gật đầu, mở ra bộ bài tú lơ khơ trong tay đặt lên bàn, vừa tráo bài vừa nói: “Cái này bốn người cùng nhau chơi, sau khi tráo bài như ta, cần lật một tấm bài, cửa trên giữ bài, sau đó úp bài, lần lượt từng người rút một quân bài, ai lấy được quân bài giống với quân bài vừa lật thì người đó là địa chủ, sau đó ba người còn lại đối phó với mình địa chủ…”

Lê Mạn giải thích cặn kẽ luật chơi bài tú lơ khơ, sau đó đích thân chơi với ba người còn lại, có gì không đúng sẽ chỉ ra, bọn họ có chỗ nào không hiểu thì cũng trực tiếp hỏi.

Dần dần mọi người cũng hiểu được một chút, Lê Mạn cũng chơi với bọn họ vài ván, cuối cùng những người chơi đều hiểu cách chơi, cũng tăng lên hứng thú mãnh liệt với bài tú lơ khơ, dần dần gia nhập bắt đầu chơi.

Thấy bọn họ có thể chơi, Lê Mạn mỉm cười nhường vị trí cho một người khác, chào hỏi rồi đi ra ngoài.

Hôm nay chăm sóc sắc đẹp chỉ làm đến đây, Lê Mạn không định làm nữa, giao phía trước cho Tống Đại Sơn, nàng đi vào hậu viện, muốn đi xem Tiểu Bảo.

Sau khi tiến vào hậu viện, Lê Mạn đi nhà bếp trước, Tần tẩu tử đang nấu cơm bên trong.

Nhìn thấy Lê Mạn bước vào, Tần tẩu tử vội vàng nói: “Có phải đói rồi không? Cơm sắp nấu xong rồi, ta xào thêm đĩa rau là xong.”

Lê Mạn nói: “Tẩu tử không cần vội, ta vẫn chưa đói, tẩu cứ từ từ. Ta qua xem bọn trẻ.”

Tần tẩu tử cười, “Hai đứa nhỏ đang chơi.”

“Vậy được, ta qua đó xem xem.”

Lê Mạn nói xong liền rời khỏi nhà bếp, nhìn thấy Tiểu Bảo đang ngồi xổm dưới cây lớn, dùng cành cây tính làm cái gì đó, Hổ Tử bên cạnh im lặng quan sát, tập trung tinh thần.

Lê Mạn lặng lẽ bước tới, lại gần phía sau Tiểu Bảo, liền nhìn thấy Tiểu Bảo đang dùng cành cây viết tên mình trên mặt đất: Tiểu Bảo, đây là hai chữ hán duy nhất trước đây nàng dạy cho nó ngoài các con số, Tiểu Bảo thường lấy ra viết và ôn tập lại.

Tiểu Bảo viết xong hai chữ, dùng cành cây chỉ vào chữ “tiểu”, sau đó đọc: “Tiểu! Đây là tiểu!”

Hổ Tử quan sát ở bên cạnh, cũng đọc lại: “Tiểu! Đây là tiểu!”

Tiểu Bảo trịnh trọng gật đầu, sau đó chuyển cành cây sang chữ còn lại nói: “Bảo! Đây là Bảo!”

Hổ Tử bộ dang nghiêm túc đọc lại.

Hổ Tử sau khi đọc xong, bội phục nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo đệ đệ, đệ thật lợi hại, đến chữ cũng có thể viết.” Trong lòng Hổ Tử, biết chữ là rất lợi hại.

Tiểu Bảo gãi gãi mặt, xấu hổ nói: “Đệ cũng phải là lợi hại, nương của đệ mới là lợi hại, đều là nương dạy cho đệ, nương còn dạy đếm, rồi dạy làm toán cho đệ, nương của đệ mới là người lợi hại nhất.”

Hổ Tử trợn tròn con mắt, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, “Dì Mạn thật sự lợi hại.”

Tiểu Bảo nghiêm túc gật đầu.

Lê Mạn nghe thấy dở khóc dở cười ở phía sau, trong mắt của Tiểu Bảo, nàng lại lợi hại như vậy.

“Tiểu Bảo, con và Hổ Tử đang làm gì vậy?” Lê Mạn lên tiếng.

Nghe thấy thanh âm của Lê Mạn, Tiểu Bảo kinh ngạc quay đầu, sau đó liền bổ nhào vào trong lòng của Lê Mạn, “Nương, nương xong việc rồi?”

Lê Mạn ôm nó vào trong lòng, hôn lên má nhỏ của nó, “Đúng vậy, nương xong việc rồi!”

Tiểu Bảo vui vẻ nói với Lê Mạn: “Nương, hôm nay con dạy Hổ Tử đếm, huynh ấy có đếm một hai ba bốn rồi.”

Lê Mạn khen ngợi: “Thật không? Bảo Nhi thật giỏi.” Sau đó xoa xoa đầu Hổ Tử, “Hổ Tử cũng rất giỏi.”