Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 240



Người phụ nữ bị đạp ngã xuống đất, nhưng vẫn đứng dậy và tiếp tục cầu xin đừng để gia đình họ tách ra.

Lê Mạn đoán nữ tử này đều cầu xin như vậy với mỗi người mua, lúc này mới thủy chung không bị người mua về.

Có điều, Lê Mạn có thể hiểu được tâm trạng nàng ấy muốn ở bên gia đình, nhưng nàng lại không thể làm người tốt. Bởi vì nàng muốn chính là nữ tử, nhưng một nhà này có ba người đều là nam tử, mà còn có hai người là trẻ con, nàng mua về không có bất kỳ tác dụng gì.

 Lê Mạn nói một câu xin lỗi trong lòng, nói với quản sự còn đang muốn động thủ: "Quản sự đừng đánh nữa, ta vội chọn người, cô nương thứ ba này thì sao?"

Người thứ ba là một tiểu cô nương khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa bẩn vừa gầy, có điều khuôn mặt vẫn thanh tú, đôi mắt đen nhánh, thỉnh thoảng chuyển động một chút, vừa nhìn đã biết là một nha đầu lanh lợi, hơn nữa còn là nha đầu vẫn chưa bị sinh tồn áp đảo.

 Quản sự nhìn Lê Mạn hỏi cô nương này, cũng không so đo với người phụ nữ vừa rồi, vội vàng nói: "Người này cũng là vì quê nhà gặp nạn, sau đó bị người nhà bán đi đổi tiền, có điều..." Quản sự nói đến đây có chút do dự, nhưng vẫn ấp úng nói ra, "Có điều nha đầu này bị bán đi cùng với bà nội nàng ấy, nàng ấy cũng muốn đi cùng bà nội, bằng không c.h.ế.t cũng không muốn đi."

Quản sự không nói, lúc trước đã có người nhìn trúng nha đầu này, kết quả nha đầu này cũng cầu xin người ta mua luôn bà nội của nàng ấy, người ta không muốn, nàng ấy liền ầm ĩ không muốn đi, quậy đến mức người ta cuối cùng không mua. Bọn họ hung hăng đánh nha đầu này, thậm chí nàng ấy đói bụng mấy bữa, nhưng nha đầu này không sợ, lần sau vẫn yêu cầu như vậy.

Quả nhiên, một giây sau đôi mắt to đen trắng rõ ràng của nàng ấy liền tranh nhìn lê Mạn nói: "Phu nhân, ngài có thể cũng mua bà nội ta hay không, chúng ta đều có thể làm rất nhiều việc, một lão nhân gia như bà ở lại chỗ này không được, van xin người phu nhân."

Lê Mạn nhất thời không nói gì, mà tiếp tục nhìn về phía người cuối cùng, là một cô gái trẻ tuổi, có điều đôi mắt kia lại không có hy vọng của người trẻ tuổi.

Quản sự nói: "Người này là người môi giới khác bán cho chúng ta, từ nơi rất xa chuyển tới, lúc ra tay xảy ra chút chuyện, cuối cùng đến chỗ chúng ta, chuyện cụ thể chúng ta cũng không rõ lắm."

Lê Mạn gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Xem xong cả bốn người, Lê Mạn trong lòng cẩn thận cân nhắc một chút, trong lòng có quyết định, là tiểu nha đầu thứ ba đi.

Lê Mạn lại cẩn thận hỏi quản sự chuyện của tiểu nha đầu này, biết nha đầu này cách xa quê hương, hơn nữa người nhà cũng sớm đã rời đi, ở đó không có vướng bận gì, trong lòng càng thêm hài lòng, cuối cùng hỏi quản sự: "Bà nội của nha đầu này là ai? Ta muốn xem chút.”

Quản sự nhìn dáng vẻ Lê Mạn dường như có chút ý tứ, ánh mắt sáng lên, lập tức kéo một lão phụ nhân trong đám người ra mang đến trước mặt Lê Mạn, "Phu nhân, lão phụ này chính là bà nội của nữ tử kia.”

Lão phụ nhân này lúc trước bọn họ không muốn, dù sao nữ nhân tuổi một xấp dày như vậy ai mà nguyện ý muốn chứ, mua về chịu thiệt. Nhưng người nhà kia dường như rất không muốn mang theo lão phụ nhân này cùng chạy nạn, không nói hai lời liền miễn phí đưa cho bọn họ, chỉ thu tiền bán thân của một mình nữ tử, vì thế bọn họ nghĩ cũng không chịu thiệt liền mang về cùng.

Nhưng lão phụ này thật không dễ bán, rất nhiều người hỏi cũng lười hỏi, hại hắn còn bị ông chủ mắng, nếu như lần này có thể bán đi cùng thì tốt rồi.

Lê Mạn nhìn bà nội của nữ tử được đưa đến trước mặt, phát hiện bà cũng không tính là già, đại khái chỉ chừng năm mươi tuổi, tóc cũng chỉ bạc một chút, có điều cũng không kỳ lạ lắm, thời đại này đời người con cái đều sớm, thế hệ của bà nội thật ra cũng không tính là quá già.

Lê Mạn hỏi bà nội của nữ tử: "Bà có thể giặt quần áo, nấu ăn dọn dẹp không?"

Lão phụ nhân nghe vậy ánh mắt sáng ngời, vội vàng gật đầu: "Có thể, cái gì ta cũng có thể làm, giặt giũ nấu cơm nuôi con đều được, ta đều làm giỏi."

Lê Mạn vốn định mua hai người, một người đặt ở phòng thư giãn bán đồ ăn vặt trà uống nhân tiện bảo vệ trật tự phòng thư giãn, người kia chuyên môn phụ trách giặt giũ nấu cơm sau đó quét dọn vệ sinh, người sau lão phụ nhân ngược lại có thể làm, nếu mua cùng, vừa lúc bớt việc.

Vì thế cuối cùng, Lê Mạn bỏ ra tổng cộng năm lượng bạc mua nữ tử và lão phụ nhân, mang về cửa hàng.

Không chỉ nha hành cao hứng, nữ tử và lão phụ nhân cũng cao hứng vô cùng, cảm tạ Lê Mạn đến cực điểm, cám ơn nàng để cho tổ tôn hai bà cháu bọn họ được ở cùng một chỗ.