Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 247



Cho nên Lê Mạn dự định năm sau sẽ đến thư viện trên trấn xem thử, xem năm sau có thể để Tiểu Bảo đến thư viện học tập hay không, tuy rằng thư viện bình thường chỉ nhận trẻ em nhỏ nhất là sáu tuổi, mà Tiểu Bảo chỉ có năm tuổi, nhưng nàng tin tưởng Tiểu Bảo ngoại trừ tuổi còn nhỏ một chút, phương diện khác tuyệt đối không kém so với những đứa nhỏ sáu bảy tuổi kia.

Nói đến đọc sách, Lê Mạn liền nhớ tới đại danh của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đến giờ vẫn gọi là Tiểu Bảo, lúc trước khi lên hộ tịch cũng đăng ký là Tống Tiểu Bảo, khi đó Tống Đại Sơn không có ở nhà, cũng không có ai đặt cho Tiểu Bảo một cái tên đứng đắn, vẫn coi hai chữ "Tiểu Bảo" là tiểu danh cũng là đại danh.

 Nhưng Tống Tiểu Bảo sao có thể coi là đại danh đây, nếu muốn đi học, cái tên này nhất định phải đổi.

Buổi tối, Lê Mạn rúc vào lòng Tống Đại Sơn, nói với hắn chuyện đặt tên cho Tiểu Bảo.

Tống Đại Sơn vỗ vỗ đầu mình, thầm trách mình quên mất chuyện này, Tiểu Bảo Tiểu Bảo gọi thành quen, nếu không phải Lê Mạn nhắc tới, hắn cũng không nhớ tới phải đặt đại danh.

 "Xem ta kìa, quên cả đại danh của Tiểu Bảo rồi, cái này đúng là phải đặt, hơn nữa phải đặt thật hay, sau này Tiểu Bảo đọc sách, không có tên hay thì không được." Lê Mạn vỗ vỗ n.g.ự.c hắn, "Vậy chàng suy nghĩ kỹ, nhất định phải đặt một cái thật tốt.”

Tống Đại Sơn lại đụng phải khó khăn, "Ta không học hành, cái tên này của ta cũng chỉ biết Tống Văn Tống Vũ Tống Tráng gì đó, có điều những cái tên này ta đều cảm thấy không hay." Tống Đại Sơn sờ sờ hai má Lê Mạn, "Nương tử, nàng có học, lại hiểu biết chữ nghĩa, vẫn là nàng cho Tiểu Bảo một cái tên đi, nàng đặt khẳng định hay.”

Lê Mạn cười, nhẹ nhàng đánh hắn một cái, "Con người chàng, người ta đều là phụ thân đặt tên, chàng thì ngược lại, nghĩ cũng lười nghĩ, vậy sau này đứa trong bụng ta sinh ra, chàng muốn gọi nó cái gì?"

Tống Đại Sơn khẽ cười, "Đứa trong bụng nàng này nàng cũng lấy tên đi, ta sợ ta không tốt, sau này đứa nhỏ sẽ trách ta.”

Lê Mạn cười thở dài, biết Tống Đại Sơn thật sự khó xử, cũng không từ chối, bắt đầu nghĩ tên cho Tiểu Bảo.

Tên của Tiểu Bảo, nàng hy vọng vừa dễ nghe, ngụ ý lại tốt, hơn nữa còn lanh lảnh trôi chảy, khiến người ta thoáng cái là có thể nhớ kỹ, hơn nữa ấn tượng sâu sắc. Lê Mạn trong lòng suy nghĩ mấy cái, lại loại trừ, lại nghĩ tiếp, sau đó lại cảm thấy không tốt, lăn qua lăn lại một hồi lâu cũng không hài lòng. Cuối cùng, Lê Mạn dứt khoát đặt một cái tên kỳ vọng tốt đẹp cho Tiểu Bảo.

Nàng hy vọng đời này Tiểu Bảo bất kể gặp phải chuyện gì, đều bình bình an an thuận thuận lợi lợi, tốt nhất là thuận buồm xuôi gió.

Có rồi! Lê Mạn kích động vỗ vỗ n.g.ự.c Tống Đại Sơn, "Đại Sơn, có rồi có rồi! Tên Tiểu Bảo là Nhất Phàm đi, Tống Nhất Phàm, lấy từ ngụ ý thuận buồm xuôi gió, được không?"

Tống Đại Sơn lẩm bẩm trong miệng, "Tống Nhất Phàm... Tống Nhất Phàm... Được, cái này hay, nhất phàm phong thuận (thuận buồm xuôi gió)!"

Tống Đại Sơn hôn lên trán Lê Mạn một cái, "Nương tử, một cái tên hay, đặt tên này đi.”

Vì thế, đại danh của Tiểu Bảo chính thức được xác định, gọi là Tống Nhất Phàm. Mà ngày hôm sau Tiểu Bảo biết mình có một cái đại danh, tên là Tống Nhất Phàm, cao hứng cái miệng nhỏ không ngừng cười, liên tục nói với bạn chơi của mình là Hổ Tử, nó tên là Tống Nhất Phàm, khiến Hổ Tử cũng hâm mộ không thôi.

Hổ Tử gọi là Hổ Tử, cũng không có đại danh.

Hổ Tử hâm mộ đại danh của Tiểu Bảo tìm nương nó, lén lén nói cho nương nó biết, nó cũng muốn một đại danh.

Tần tẩu tử đau lòng con trai, tìm đến Lê Mạn, muốn Lê Mạn cũng đặt cho Hổ Tử một đại danh, "Muội tử, muội có học, đặt tên không giống trong thôn, muội có thể cũng đặt cho Hổ Tử một cái không, muội không biết, thấy Tiểu Bảo có đại danh, Hổ Tử hâm mộ không thôi.”

Lê Mạn vội vàng nói: "Chỉ cần tẩu tử nguyện ý để ta đặt, ta khẳng định sẽ suy nghĩ cẩn thận cho Hổ Tử một cái."

Tần tẩu tử kích động nói: "Nguyện ý nguyện ý, muội có thể đặt cho Hổ Tử một cái tên dễ nghe, ta cao hứng còn không kịp."

Vì thế, Lê Mạn lại bắt đầu cẩn thận nghĩ đại danh cho Hổ Tử.

Tần tẩu tử nói với Lê Mạn, nàng ấy chỉ muốn Hổ Tử cả đời bình bình an an, hạnh phúc là được.

Lê Mạn suy nghĩ một chút, đặt cho Hổ Tử một đại danh, tên là Tần Khải Thụy. Khải Thụy, có ý nghĩa là cát tường an khang hạnh phúc.

Nghe Lê Mạn đặt tên cho Hổ Tử, Tần tẩu tử hài lòng vô cùng, liên tục cảm tạ Lê Mạn. Mà Hổ Tử, thì cao hứng nhảy dựng lên, cùng Tiểu Bảo phía sau không ngừng nói tên của mình, làm một đám người lớn nhìn mà dở khóc dở cười.