Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 258



Tiểu Bảo được Lê Mạn đưa đón mỗi ngày, đều rất vui vẻ, còn vui vẻ hơn hồi ở nhà lúc trước, bởi vậy cực kì thích đến học đường, mỗi ngày sau khi về nhà đều nói cho mọi người nghe hôm nay ở trên lớp đã học được cái gì, hôm nay phu tử khen ai, và cả chuyện ai không học được bị phu tử phạt.

Mỗi khi đến lúc này, trong ánh mắt tất cả mọi người đều đầy ý cười nghe Tiểu Bảo nói chuyện, chỉ có Hổ Tử, trong mắt đầy hâm mộ và khát khao.

Sau khi Tiểu Bảo đi học, trong nhà chỉ còn lại một mình Hổ Tử, cả ngày ngồi trên xích đu một mình, ngồi ngựa gỗ một mình, ngủ trưa một mình, nó không thấy vui vẻ gì, nhìn Tiểu Bảo mỗi ngày trở về đều kể chuyện ở học đường, Hổ Tử cũng rất muốn đến học đường.

 Nhưng mà, nó biết đến học đường cực kì đắt, rất tốn tiền, nó biết mẹ nó không có tiền, cho nên nó không dám nói đi học, chỉ có thể âm thầm hâm mộ trong lòng.

Lê Mạn phát hiện khát khao trong mắt Hổ Tử, biết đứa nhỏ này cũng muốn đi học, chỉ là, đi học là một chuyện lớn, cũng rất tốn tiền, nàng không biết Tần tẩu tử có tính để Hổ Tử đi học hay không, cho nên chuyện này, nàng không thể nhúng tay.

 Chỉ là, Lê Mạn đã nhìn ra, vậy người làm mẹ của Hổ Tử, Tần tẩu tử không thể không biết.

Sau hơn hai tháng Tiểu Bảo đi học, tới lúc ăn trưa hôm nay, Tần tẩu tử mở miệng nói chuyện với Lê Mạn: “Muội tử, ta muốn xin muội một chuyện.”

Lê Mạn nhìn về phía Tần tẩu tử: “Tẩu tử, tẩu có chuyện gì cứ nói thẳng, nếu ta và Đại Sơn giúp được nhất định sẽ giúp tẩu.”

Tần tẩu tử hơi mím môi, do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Muội tử, ta muốn nhờ muội giúp ta đưa Hổ Tử đến học đường, ta cũng muốn cho Hổ Tử đi học, đi cùng với Tiểu Bảo.”

Lúc Tần tẩu tử nói ra lời này, tất cả mọi người có hơi giật mình, trước đó Tiểu Bảo đi học thời gian dài như vậy cũng không thấy Tần tẩu tử nói để cho Hổ Tử đi học cùng với Tiểu Bảo, bây giờ lại nói sao?

Tần tẩu tử sờ sờ đầu Hổ Tử: “Trước kia đúng là không nghĩ sẽ để Hổ Tử đi học, những đứa nhỏ nhà bình thường có thể đi học, một mình ta nuôi Hổ Tử, càng không nghĩ tới, tuy bây giờ ta có thể kiếm ra tiền, nhưng ta đã nghĩ nhất định phải cất đi, để sau này cho Hổ Tử mua nhà cửa cưới vợ.” Nói tới đây, Tần tẩu tử thở dài: “Nhưng mà đứa nhỏ này hâm mộ Tiểu Bảo, cũng muốn đi theo Tiểu Bảo, ta không đành lòng thấy nó như vậy, thôi, cứ để cho nó đi đi, có thể biết chữ biết nghĩa cũng tốt.”

“Mẹ…” Hổ Tử gọi Tần tẩu tử một tiếng, trong mắt vừa có vui mừng lại vừa có chút lo lắng, càng làm cho người ta cảm động.

Lê Mạn cũng xoa xoa đầu Hổ Tử: “Tẩu tử, thật ra để Hổ Tử đi học đọc sách rất chính xác, chưa nói đến tiền đồ sau này, có thể biết được con chữ, tính được sổ sách, tương lai đến đâu làm tiên sinh phòng sổ sách cũng đã rất có tiếng rồi, không lo không có cơm ăn, cũng không cần làm ruộng nữa, như vậy, số tiền tẩu để dành mua nhà cưới vợ cho nó, không bằng để nó đi học, bản thân có bản lĩnh rồi thì không lo tới chuyện ăn mặc nữa.”

Tần tẩu tử nghe Lê Mạn nói xong, cảm thấy rất có lý: “Chính là như vậy, đúng như vậy, trước đó ta không hiểu, sau này lại thấy, để cho nó đi học, học được chút kiến thức, sau này không cần làm khuôn vác nữa.”

Lê Mạn nở nụ cười, nói: “Đúng, vậy ngày mai ta liền đưa Hổ Tử đến thư viện tìm phu tử của Tiểu Bảo. Năm nay Hổ Tử đã bảy tuổi, trước đó cũng học với Tiểu Bảo không ít, có thể vào được thư viện không thành vấn đề đâu.”

Tần tẩu tử nói cảm ơn.

Lúc này Lê Mạn và những người khác cũng không nghĩ đến, những lời của nàng giống như một câu thành sấm, tương lai Hổ Tử là một người vừa viết chữ hay, vừa biết tính sổ sách, sau này toàn bộ cửa hàng trong nhà đều giao hết cho Hổ Tử và Tiểu Thọ quản lý, buôn bán phát đạt, hai người bọn chúng làm hậu thuẫn chắc chắn cho Tiểu Bảo, để Tiểu Bảo không cần lo trước lo sau an tâm làm thanh quan, tỏa sáng trong chốn quan trường.

Đương nhiên, chuyện của sau này đợi sau hẵng nói.

Ngày hôm sau, lúc Lê Mạn và Tống Đại Sơn đưa Tiểu Bảo đến thư viện, nhân tiện dẫn theo Hổ Tử đi cùng, sau khi trao đổi với phu tử xong, phu tử đồng ý thu nhận Hổ Tử, Lê Mạn nộp tiền học phí một năm cho Hổ Tử xong, Hổ Tử liền chính thức được đến học đường học cùng Tiểu Bảo.

Hai đứa nhỏ trong nhà đều đến học đường, Lê Mạn nhớ tới Tiểu Thọ ở thôn.

Thật ra Tiểu Thọ cũng là đệ đệ của Tiểu Bảo, nhưng lớn hơn Tiểu Bảo một tuổi, Tiểu Bảo và Hổ Tử đã đi học, Tiểu Thọ lại vẫn chơi đùa ở thôn, Lê Mạn cảm thấy không ổn, theo ý nàng, bọn nhỏ nhất định phải đến trường, không nhất định phải vì công danh lợi lộc, chỉ cần biết câu chữ là được, chưa đến nỗi mắt mở to mà như mù, cho nên, nàng cảm thấy cũng nên để Tiểu Thọ đi học.

Lê Mạn vỗ vỗ Tống Đại Sơn đang ghé tai vào bụng mình: “Đại Sơn, chàng thấy có nên bảo Mai Tử đưa Tiểu Thọ tới, cùng đến học đường với Tiểu Bảo và Hổ Tử không?”