Giá tiền cũng giống như Tống Đại Sơn dự tính, một cái chỉ cần một văn tiền, mười cái mười văn tiền.
Lê Mạt vội vàng móc từ trong tay áo ra mười văn tiền đưa cho Trương lão thúc.
Sau khi nói đặt xong, lúc này ba người Lê Mạt mới quay về nhà.
Lê Mạt nói với Tống Đại Sơn mình muốn ra sau núi hái Tuyên Thảo và hoa hồng, Tống Đại Sơn ngẫm nghĩ, thu xếp công việc một chút: “Đợi chút nữa về nhà ta phải vào trong ruộng trồng đậu phộng, ngày mai phải mất một ngày nữa mới có thể trồng xong, sau đó sáng sớm ngày mốt ta sẽ đưa nàng đi hái hoa.”
Lê Mạt không có ý kiến gì với sắp xếp này, gật đầu đồng ý.
Tống Đại Sơn ý nói hắn sẽ đi trồng đậu phộng một mình, chẳng qua Lê Mạt cũng vác cuốc đi theo, đương nhiên cái đuôi nhỏ Tống Tiểu Bảo cũng vui vẻ theo sát, cho nên một nhà ba người này lại xuất động tập thể.
Trong bờ ruộng trước đó đã đào hố xong, chỉ cần rải hạt giống đậu phộng vào trong hố, sau đó dùng đất đắp lên chôn, lại tưới thêm chút nước là được.
Lê Mạt cầm đậu phộng giống, cho đậu phộng vào hết hố này tới hố khác, sau đó Tống Đại Sơn đi theo ở phía sau dùng cuốc lấp trên hố lại.
Công việc cuốc này tương đối đơn giản hơn nhiều, Lê Mạt đến làm, hai người liên tục làm đến khi sắc trời tối sẫm, cuối cùng mới gieo xong đậu phộng, tiếp theo đợi đến ngày mai tưới chút nước nữa là được.
Ba người về đến nhà, Tiểu Bảo đi vào trong sân chơi, Lê Mạt và Tống Đại Sơn tiến vào phòng bếp nấu cơm tối.
Thịt và xương mua trước đó còn đang ướp đá ở trong vại, Lê Mạt lấy chúng ra, dự định tối nay xử lý toàn bộ, người một nhà ăn no một bữa.