Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 278



Lê Mạn đem sự tình suy nghĩ kĩ một lần liền hiểu rõ nguyên nhân kết quả, Dược Vương qua đời, Thất Tịch lúc này mới mất tích, nhưng Tiểu Bảo lại không biết, cho nên ngày hôm qua mới tức giận với Thất Tịch, mới có thể dùng bộ dáng kia đối với Thất Tịch, hiện tại, sự tình đã nói rõ, hai đứa nhỏ hòa hảo.

Lê Mạn vỗ vỗ tay Tiểu Bảo, "Vậy thì con phải đối xử tốt với người ta, không cần hung dữ như ngày hôm qua nữa, tiểu cô nương ngàn dặm xa cách tới tìm con, bộ dáng kia của con, trong lòng sẽ bất định khổ sở như thế nào đây.”

Tiểu Bảo gật đầu: "Nương, ngày hôm qua là con không tốt, sẽ không như vậy nữa.” Nói xong, Tiểu Bảo có chút do dự, một lúc lâu sau mới nói: "Nương, Dược Vương qua đời, thế nhân sau khi biết, khẳng định sẽ có rất nhiều người tới tìm Thất Tịch chữa bệnh, nói không chừng có vài người còn không dễ chọc, trong nhà phỏng chừng sẽ không an bình như bây giờ, người cùng phụ thân bao có thể bao dung một chút được không?”

Lê Mạn cười lắc đầu, "Hài tử ngốc, Thất Tịch gả cho con chính là người nhà của chúng ta, người một nhà nói cái gì hai lời, sau này Thất Tịch chính là một nữ nhi khác của chúng ta, con không cần lo lắng, đối với nữ nhi của mình, làm sao chúng ta có thể không bao dung? ”

 Nghe vậy, Tiểu Bảo cười đến lộ cả răng: "Cảm ơn người. Còn có, nương, Thất Tịch từ nhỏ cùng Dược Vương học y, không ai dạy nàng nhân tình thế thái, những thứ khác cũng không quá hiểu, tựa như một đứa nhỏ đơn thuần, về sau, người dạy dỗ nàng nhiều hơn, nàng rất ngoan, sẽ nghe lời người, nếu nàng làm không tốt, người đừng giận nàng. ”

Lê Mạn liếc Tiểu Bảo một cái, cốc đầu cậu một cái, "Con nha..."

Tiểu Bảo cười hắc hắc.

..................................

 Hôn sự của Tiểu Bảo và Thất Tịch dự kiến vào cuối năm, còn nửa năm nữa.

Thất Tịch không có nhà, cứ như vậy ở lại đây, Lê Mạn một mình tách ra một phòng làm hiệu thuốc của Thất Tịch, bên trong còn có chỗ chuyên dùng đặt thảo dược cùng lò luyện đan của Thất Tịch, còn làm một phòng khám cho Thất Tịch khám bệnh. Lê Mạn vốn nghĩ bọn nhỏ cùng cha mẹ ở chung một chỗ không được tự nhiên, liền để cho Tiểu Bảo cùng Thất Tịch chuyển đến nhà Tiểu Bảo ở bên ngoài, nhưng Thất Tịch và Tiểu Bảo đều không muốn một mình dọn ra ngoài, hai người bọn họ cảm thấy ở chỗ này rất tốt, về sau cũng muốn ở cùng một nhà, Lê Mạn cũng không miễn cưỡng, chỉ là càng thêm dụng tâm bố trí phòng của hai người bọn họ, muốn cho hai vợ chồng trẻ thoải mái.

Thất Tịch đến, vui vẻ nhất chính là Phúc Nhi, mỗi ngày đều lôi kéo tiểu tẩu tử nói chuyện phiếm, hai chị em dâu so với tỷ muội ruột đều thân thiết hơn, cùng nhau thì thầm, cùng nhau chia sẻ tâm sự, làm cho Lê Mạn là nương đều phải lui về tuyến hai, Tiểu Bảo thậm chí còn nói đùa, Thất Tịch là tỷ tỷ, hắn là tỷ phu.

Cả nhà cười ha ha.

Thời gian rất nhanh đã đến cuối năm, Lê Mạn dứt khoát đem việc làm ăn trước đó giao cho Phúc Nhi xử lý, còn nàng thì chuyên tâm bận rộn việc hôn sự của Tiểu Bảo và Thất Tịch.

Hôm nay, là ngày Tiểu Bảo và Thất Tịch thành hôn, Thất Tịch không có nhà mẹ đẻ, một ngày trước hôn lễ, Tiểu Bảo đem Thất Tịch an trí ở trong nhà bên ngoài, ngày hôm sau, từ nơi này đón Thất Tịch về nhà.

Lê Mạn mời một nhà Tư Mã, còn có một ít khách hàng có quan hệ vô cùng tốt, Tiểu Bảo thì gọi một số đồng liêu thập phần tốt đẹp trên quan trường đến đây, ở trong viện, tổ chức mười bàn tiệc rượu. Tuy rằng người không phải là rất nhiều, nhưng những người tới này đều là thật tâm chúc phúc, trong viên phi thường náo nhiệt.

Tiểu Bảo làm chú rể, đương nhiên phải tiếp khách, tuy rằng tất cả mọi người đều thật lòng chúc phúc, nhưng rượu nên uống này vẫn phải uống, tuyệt đối không thể qua loa, thế cho nên Tiểu Bảo sau khi bồi khách mười bàn xong, bước chân cũng không ổn định.

Lê Mạn vội vàng đi vào phòng bếp phân phó nấu một chén canh giải rượu cho hắn uống xong, lúc này mới đưa hắn về phòng mới.

Tiểu Bảo đích xác uống không ít, nhưng đầu óc coi như vẫn rõ ràng, thê tử của hắn còn đang chờ hắn đấy, hắn làm sao có thể uống đến nhân sự không biết gì.

Nhớ tới thê tử, tầm mắt Tiểu Bảo lướt nhìn một lượt trong phòng, trên chiếc giường mừng màu đỏ thẫm nhìn thấy người lẳng lặng che đầu kia.

Đó là nương tử của hắn, bảo bối trong lòng hắn.

Từng bước đi về phía người ngồi ngay ngắn, vươn tay, chậm rãi bỏ khăn che đầu xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ dưới khăn.

"Nhất Phàm..." Đôi môi hồng diễm của tiểu nhân nhi sau khi phun ra hai chữ này liền ngậm lại, chỉ có đôi mắt toát ra ngượng ngùng cùng với vui mừng.

Tiểu Bảo nhếch khóe miệng, nhịn không được đưa tay sờ khuôn mặt của bảo bối trước mắt, thanh âm khàn khàn, “Có đói bụng không?”

Thất Tịch lắc đầu, "Không đói, kỳ thật lúc trước nương đưa đồ ăn cho ta, ta ăn no mới chùm khăn lên, nương nói phải chờ chàng tháo khăn xuống. ”

"Ha ha..." Tiểu Bảo cười ra tiếng, chọc Thất Tịch ngượng ngùng cúi đầu.

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của nương tử, Tiểu Bảo không muốn lãng phí thời gian nữa, trực tiếp ôm nàng lên.

"A——" Thất Tịch không ngại đột nhiên ôm lấy, trực tiếp kêu lên, "Nhất Phàm, chàng muốn làm gì vậy? ”

Tiểu Bảo ôm bảo bối trong ngực, trực tiếp đi vào phòng tắm riêng biệt, "Bồi phu quân đi tắm có được không? ”

Mặt Thất Tịch đỏ lên, giống như một con tôm nấu chín, nhưng vẫn nhịn ngượng ngùng gật đầu, nàng biết, nương tử phải nghe lời phu quân, nàng cũng phải nghe Nhất Phàm nói.

"Ha ha..." Ý cười của Tiểu Bảo từ trong lồng n.g.ự.c truyền ra, cực kỳ sung sướng.

Một lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng bọt nước b.ắ.n tung tóe, còn có tiếng thở hổn hển của nam nhân cùng tiếng kêu kiều diễm của nữ tử, tạo thành một khúc nhạc êm tai.

Đêm nay, mặt trăng xấu hổ trốn đi.