Phó Nguyệt Nhiễm hai mắt có chút đỏ lên, "Đừng lo lắng, ta sẽ giúp tỷ chăm sóc tốt bọn nhỏ và cửa hàng. Tỷ và Đại Sơn phải vui vẻ du ngoạn, nhưng đừng quên trở về, nhớ rõ chúng ta vẫn đang chờ."
Lê Mạn cười gật đầu, "Ta biết, chúng ta sẽ không một mực ở bên ngoài chơi đùa, chơi xong sẽ trở lại."
Tư Mã Hạo Thiên vỗ vai Tống Đại Sơn nhắn nhủ "Chú ý an toàn trên đường đi nhớ trở về khi chơi xong."
Tống Đại Sơn mỉm cười và gật đầu.
Phúc Nhi lao vào trong n.g.ự.c Lê Mạn, hai mắt hơi đỏ lên, "Nương, phụ thân phải về sớm, nếu không Phúc Nhi sẽ rất nhớ hai người."
Lê Mạn vỗ vỗ đầu nàng ấy, "Con phải ngoan ngoãn nghe lời Phi Vũ, đừng để Phi Vũ lo lắng hoài được không?"
Phúc Nhi gật đầu nhưng đôi mắt càng ngày càng đỏ, cuối cùng bị Tư Mã Phi Vũ kéo vào người ôm lấy bả vai run lên .
Lê Mạn thở dài, quay sang Tiểu Bảo và Thất Tịch sờ đầu bọn nó, "Hai đứa phải sống thật vui nha."
Hai người gật đầu, trong mắt hiện tràn đầy không nỡ.
Mặc dù không muốn nhưng nàng vẫn lên đường, Lê Mạn đã lên xe ngựa và đi ra khỏi cổng thành cùng với Tống Đại Sơn trước mọi người.
Trên xe ngựa rất thoải mái và mọi thứ đều đầy đủ, Tống Đại Sơn đã chuẩn bị trước khi hai người lên đường, hắn đã gia cố lại xe, trải đệm êm ái và kê một chiếc bàn nhỏ ở giữa để dùng bữa. Đặc biệt còn có tủ được đóng dưới ghế xe, đặt một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, phía trên là giường êm ái, có thể trực tiếp nằm ngủ, nghỉ ngơi khi mệt mỏi.
Tất cả những điều này là vì để Lê Mạn du ngoạn thoải mái.
Trước khi khởi hành, hai người đã vạch ra lộ trình và đánh dấu đường đi trên bản đồ, lộ trình đi theo vòng tròn, xuất phát từ kinh thành cuộn thành một vòng lớn, cuối cùng quay trở lại kinh thành.
Theo bản đồ, hai người bắt đầu du ngoạn từ thành trì liền kề bên phải kinh thành, sau đó đi đến các danh lam thắng cảnh nổi tiếng của địa phương đó để du ngoạn. Du ngoạn xong hết rồi thì vào trong thành đi dạo mua sắm y phục cùng đồ ăn, khi du ngoạn chán rồi thì đến địa điểm tiếp theo.
Một lần du ngoạn đã trôi qua ba năm.
Ba năm sau.
Lê Mạn đứng ở bên cửa sổ khách điếm, nhìn về phía Kinh Thành thở dài một hơi, "Chúng ta đã trở lại rồi."
Tống Đại Sơn gật đầu, "Đúng vậy, ngày mai chúng ta có thể vào Kinh Thành về đến nhà."
Lê Mạn dựa trong lòng Tống Đại Sơn tay hắn ôm eo nàng, nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Trong ba năm qua, hai người rất thoải mái và hạnh phúc, giống như một lần tuần trăng mật muộn màng vậy, nàng mãn nguyện vì có một lần lữ hành như vậy trong đời này.
"Đại Sơn, lần này chúng ta sẽ ở đây đến cuối đời đúng không?"
Tống Đại Sơn cúi đầu vuốt tóc Lê Mạn, giọng dịu dàng nói: "Nếu như nàng còn muốn ra ngoài du ngoạn thì ta đi cùng nàng."
Lê Mạn cười lắc đầu, "Còn du ngoạn cái gì nữa, lần này ta đã hài lòng rồi. Tiếp theo chúng ta phải trông coi cửa hàng, chăm sóc hai đứa nhỏ, cùng nhau sống đến già."
Tống Đại Sơn cười, "Được rồi, chúng ta cùng nhau già đi."
Tống Đại Sơn siết chặt eo vẫn thon thả như thiếu nữ, càng ôm chặt kiều thê ngọt ngào của hắn, trong lòng hỏi mấy câu: Nương tử, gả cho ta nhiều như vậy năm có hối hận không ?
Lê Mạn nhớ lại những chuyện vụn vặt bao năm qua, ánh mắt dịu dàng sáng lên lắc đầu, "Ta không hối hận, gặp được chàng ta quả thật rất may mắn và cũng rất hạnh phúc."
Người đàn ông này tuy rằng bình thường, nhưng là không thể thay thế trong thế giới của nàng, hắn yêu nàng, bao dung nàng, chăm sóc nàng và chiếu cố nàng thậm chí bị bên ngoài châm chọc vì bị thê tử quản nghiêm cũng chả thèm quan tâm, mỗi ngày đều để nàng có cảm giác được trân trọng, sao nàng có thể hối hận khi gặp một nam nhân như vậy? Nàng thậm chí còn cầu mong kiếp sau để bọn họ lại được gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau.
Ngày hôm sau, cả hai vào thành, trở về tổ ấm của mình sau 3 năm xa cách, gặp lại người thân đang đợi ở nhà.
Sau lần trở lại này, cả hai không hề đi ra ngoài du ngoạn nữa mà trông coi cửa hàng, ngoại trừ hai năm một lần về thăm cửa hàng ở thôn quê để gặp mọi người, thời gian còn lại hai người đều sống một cuộc sống bình thường và bận rộn trong cửa hàng ở Kinh Thành, nhìn người thân ngày càng trưởng thành hơn, nhìn mấy đứa cháu dần dần lớn lên.