Mà trong chén Lê Mạt cũng được Tống Đại Sơn gắp cho mấy miếng thịt, bản thân hắn lại chưa ăn được gì cả.
Cơm nấu buổi trưa là đo theo miệng ăn một nhà ba người bọn họ, này mấy người chia đều còn không được đến nửa bát, không ai ăn cơm no.
Hai tiểu hài tử kia thấy hết cơm, khóc lóc la hét đòi ăn tiếp, Tống mẫu cũng nhìn về phía Lê Mạt.
Sắc mặt Lê Mặt khó coi: “Không có cơm, buổi trưa chỉ nấu cơm đủ cho cả nhà chúng ta, hết rồi.”
Hai tiểu hài tử nghe xong, không bỏ qua, lập tức đập bàn ầm ĩ đòi ăn, cái bàn bị đập đến vang lên tiếng rầm rầm.
Tống Đại Sơn hung hăng đặt bát xuống, phát ra một tiếng rầm, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hai tiểu hài tử kia, dưới ánh nhìn chăm chú kiểu này, giọng hai đứa nhỏ từ từ nhỏ lại, thẳng đến khi không còn tiếng động nào nữa.
Bầu không khí yên tĩnh như chết, Tống mẫu đứng ra hòa giải: “Đại Sơn à, trở về nương sẽ nói chuyện hai đứa nó cho đại ca con, con không nên tức giận. Nhưng Đại Sơn này, cơm này xác thực quá ít, ăn không đủ no, con xem, có thể đi nấu thêm một chút nữa được không?”
Lê Mạt tức đến bật cười, nhưng không nói thêm gì nữa, giao lại cho Tống Đại Sơn, xem hắn muốn đối đãi nương hắn ra sao. Người ngoài như nàng xen vào không tốt, nói không chừng còn bị người ta ghét bỏ xen vào chuyện của người khác, không tôn kính nương hắn.