Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 61



Vào lúc ban đêm mọi người đều mệt mỏi, mấy người đơn giản ăn một chút cơm chiều rồi từng người đi ngủ, mấy người mệt mỏi vài ngày rồi, mỗi ngày ngủ không đến ba canh giờ, một khi gánh nặng trên người được gỡ xuống, đều đắm chìm sâu vào trong giấc mộng đẹp, mãi cho đến ngày hôm sau mặt trời lên cao, mấy người mới hoàn toàn ngủ đủ giấc tỉnh lại.

Tinh thần của mọi người đều khôi phục, Lê Mạn lấy ra đồ ăn ngày hôm qua thuận tiện mua về từ hội chùa, chuẩn bị làm cơm trưa.

Mai Tử làm bếp trưởng, Lê Mạn đi theo bên cạnh giúp đỡ, Tống Đại Sơn nhóm lửa, không tới nửa canh giờ, một bữa cơm liền làm xong xuôi, nấu ba món mặn, hai món rau, một món canh, bưng lên bàn, đôi mắt hai tiểu gia hỏa liền sáng lên, cũng không chơi nữa, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh bàn ngồi xuống chờ ăn cơm, cái mặt thèm ăn kia làm người ta nhìn thấy mà buồn cười.

 Lê Mạn lấy ra rượu lần trước ăn cơm dư lại, “Hôm nay cao hứng, lẽ nào cả nhà ăn cùng nhau mà chỉ ăn cơm không, chúng ta uống thêm chút rượu.”

Mọi người đều cười gật đầu, lẽ nào thả lỏng mà không uống chút rượu cho cao hứng.

 “Mai Tử, Mai Tử, có phải con đã trở lại hay không?” Lúc này, giọng Tống mẫu mang theo âm thanh nghẹn ngào từ ngoài cửa truyền đến, gián đoạn động tác ăn cơm của người trong nhà.

Hốc mắt Tống mẫu ửng đỏ bước vào từ ngoài cửa, phía sau là Vương Thúy Hoa và Lâm Chiêu Đệ, trên tay hai người còn dắt theo mấy hài tử.

Lê Mạn buông đôi đũa trong tay, thầm nghĩ bữa cơm này là ăn không yên rồi.

Mai Tử thấy người tới, sắc mặt cũng trầm xuống, mím chặt môi không nói lời nào.

Tống mẫu thấy Mai Tử ngồi ngay ngắn ở trên bàn, nước mắt liền chảy dài xuống, “Mai Tử, con đã trở lại, nương thật sự rất vui.”

Mai Tử quay đầu đi, không nhìn Tống mẫu đang khóc thút thít hu hu.

Tống mẫu thấy Mai Tử không để ý tới bà ta, run rẩy tiến lên một bước, “Mai Tử, con còn hận nương có phải không, nhiều năm như vậy con vẫn luôn hận nương có phải không? Mai Tử, nương thật sự là bất đắc dĩ a, con tha thứ cho nương đi.”

Mai Tử không có bất cứ biểu tình gì, giọng cũng lạnh nhạt đến cực điểm, “Bà đã bán ta đi, chúng ta không còn là người một nhà, mấy người nhanh chóng đi đi.”

Tống mẫu: “Hu hu, Mai Tử, ta là nương của con, lúc trước nương thật sự là không có cách nào mới bán con, con đừng oán hận nương được không? Nương thật sự rất nhớ con.”

Mai Tử: “Nếu đã bán ta, sau này đừng nói cái gì mà nhớ hay không nữa, chúng ta phải ăn cơm, mấy người không có việc gì thì đi đi.”

Tống mẫu nôn nóng nhìn về phía Tống Đại Sơn, nước mắt lưng tròng, “Đại Sơn, con mau khuyên nhủ muội muội con đi, để muội muội con trở về, sau này nương sẽ bồi thường nó thật nhiều.”

Tống Đại Sơn cụp mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh, “Nương, Mai Tử đã gả chồng, có gia đình của chính nó, hiện tại nó sống rất tốt, không cần nói đến những thứ khác.”

Nghe ra ý trong lời của Tống Đại Sơn, Tống mẫu kinh hoàng hơi há mồm, “Đại Sơn à, con đây là nói cái gì vậy, đó là muội muội của con đó, con không muốn nó có nhà mẹ đẻ sao?”

Tống Đại Sơn nhíu chặt mày, “Nương, sau này muội muội có chuyện gì con sẽ hỗ trợ, không cần sợ nhà mẹ đẻ của nó không có ai.”

Tống mẫu không nghĩ tới Tống Đại Sơn sẽ nói như vậy, nhìn hắn với vẻ không thể tin được, không rõ tại sao đột nhiên con thứ hai lại lạnh như băng với bà ta, từ nhỏ đến lớn, con thứ hai đều là đứa con luôn săn sóc chiếu cố cho bà ta, khi bà ta khổ sở sẽ an ủi bà ta, tìm mọi cách làm bà ta không thương tâm như vậy nữa, giờ sao lại thay đổi chứ?

Tống mẫu: “Đại Sơn, con, sao con lại nói như vậy”

Tống Đại Sơn: “Nương, nếu như không có chuyện gì thì mọi người về nhà đi, chúng con còn phải ăn cơm.”

Chẳng lẽ không nên giữ bà ta lại ăn cơm sao? Tống mẫu kinh ngạc há mồm không biết nói gì.