Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 74



Không bao lâu đã trang điểm cho Cầm Hoa xong, bên ngoài lập tức truyền đến một hồi tiếng gõ trống khua chiêng, còn mơ hồ nghe thấy bọn nhỏ đang vỗ tay kêu to.

“Đón tân nương tử đi…”

“Tân lang quan tới rồi…”

 Mọi người trong phòng biết là tới đón dâu, lập tức dừng câu chuyện lại, gọi Triệu thẩm đang bận bịu tiến vào, đội khăn voan đỏ lên cho Cầm Hoa.

Vừa nãy còn tốt, giờ phút này nhìn đến khăn voan đỏ trên đầu Cầm Hoa, nghĩ tới từ nay về sau nữ nhi sẽ rời khỏi nhà, nỗi buồn của Triệu thẩm từ đó mà đến, nước mắt cứ thế chảy xuống. Triệu thẩm cầm tay Cầm Hoa nghẹn ngào căn dặn:

“Sau khi con lấy chồng rồi thì phải ngoan ngoãn giúp chồng dạy con hiếu thuận phụ mẫu, không còn giống như cô nương trong nhà, phải chịu khó làm việc nhiều, có biết không? Nhưng nếu con có bị ấm ức gì thì cũng không cần phải nhẫn mà cứ trở về tìm nương, biết chưa?”

 Lời nói của Triệu thẩm đã móc nối cảm xúc bi thương của Cầm Hoa ra, nàng ấy nức nở gật đầu:

“Con đã biết.”

Mắt thấy mẹ con hai người đều khóc, Dương Lan Hoa tiến lên đỡ lấy Triệu thẩm: “Nương, muội muội gả ở thôn chúng ta, về sau mỗi ngày đều có thể gặp được, khóc cái gì chứ, nhanh đừng khóc. Nương khóc thì muội muội cũng khóc, trang điểm sẽ bị lem đi, như vậy không phải sẽ uổng công hôm nay Lê Mạt muội tử tỉ mỉ trang điểm đó sao.”

Triệu thẩm nghe xong, lập tức vén tay áo lên lao nước mắt: “Đúng đúng đúng, xem nương này, không thể khóc. Cầm Hoa, đừng khóc nữa, hôm nay con xinh đẹp như vậy, trang điểm bị lem sẽ không tốt, nhanh đừng khóc.”

Cầm Hoa ở dưới khăn voan gật đầu, dùng khăn tay lau nước mắt.

Lúc này Triệu Trường Bang ở bên ngoài gõ cửa: “Nương, muội phu tới, canh giờ đến rồi, muội muội nên xuất giá thôi.”

Dương Lan Hoa nhanh chóng mở cửa ra để Triệu Trường Bang tiến vào, cõng Cầm Hoa ra khỏi gian phòng.

Ở bên ngoài có một tốp đón dâu lớn nhỏ đang đứng, nam tử mặc y phục đỏ đứng ở chính giữa chính là Lâm Mãn, tướng công sau này của Cầm Hoa. Hắn thấy Triệu Trường Bang cõng tân nương tử đi ra, lập tức cười rộ lên lộ ra hàm trắng, ở bên cạnh xe bò đối diện Triệu Trường Bang đi đến đón dâu, cẩn thận từng li từng tí đỡ Cầm Hoa ngồi lên trên xe bò.

Lê Mạt nhìn một loạt động tác của Lâm Mãn, trong lòng thực sự cảm thấy mừng cho Cầm Hoa. Nàng nhìn ra được Lâm Mãn này rất thích Cầm Hoa, trong mắt trong lòng đều là nàng ấy, về sau Cầm Hoa nhất định sẽ hạnh phúc.

Lúc này, Lê Mạt cảm giác tay ấm áp, bị một bàn tay to bao bọc lại, chỉ trong một cái chớp mắt, một giây sau lập tức buông ra, không ai chú ý tới.

Lê Mạt quay đầu lại thì thấy Tống Đại Sơn đang nhìn mình.

Lê Mạt nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tống Đại Sơn mím môi, giọng nói hơi trầm thấp: “Chúng ta không có làm tiệc rượu, nàng… nàng đừng khó chịu, chúng ta có thể bổ sung mà, mặc dù có hơi trễ…”

Lê Mạt hơi ngẩn ra, lúc này mới hiểu được ý Tống Đại Sơn muốn nói là gì, hắn và nàng không có hoàn thành nghi lễ thành thân mà chỉ có một tờ hôn thư. Hắn tưởng rằng trong lòng nàng khó chịu.

Lúc trước ở tình huống kiểu này, nguyên chủ làm ầm lên tự sát, không có khả năng mở tiệc rượu gì. Về sau nàng tiến vào nơi này, sinh hoạt đều rất khó khăn, làm gì có lòng dạ thảnh thơi mà nhớ tới chuyện hôn lễ gì đó. Huống chi đối với nàng mà nói, nghi thức hôn lễ cũng không quan trọng, đây chỉ là một kiểu hình thức mà thôi, quan trọng nhất chính là cuộc sống của mình trôi qua thật tốt. Cho nên có hay không có hôn lễ đối với nàng mà nói không quan trọng.

Nhưng hiển nhiên, Tống Đại Sơn cho rằng nàng rất muốn tổ chức nghi lễ thành thân, sợ nàng khó chịu.

Lê Mạt cười bước tới gần hắn, kéo tay của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không có khó chịu, nghi lễ thành thân cũng không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng chính là cuộc sống trôi qua êm đẹp, ngày trôi qua tốt lành, như vậy còn có ích hơn tổ chức nghi thức náo nhiệt.”

Tống Đại Sơn bình tĩnh quan sát Lê Mạt, sau một hồi lâu mới xác định nàng đúng là không có khó chịu, gật mạnh đầu: “Nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, đối xử tốt với nàng, để nàng trải qua ngày tháng tốt lành.”

Hắn nói xong mới giật mình nhận ra lời vừa rồi hơi lộ liễu, không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Lê Mạt nữa, chẳng qua lỗ tai đỏ ửng vẫn khiến cho Lê Mạt bật cười.