“Ối! Đại Sơn, da mặt của ngươi dày thêm rồi này.” Triệu Trường Bang kỳ quái la lên.
Lê Mạt nhìn về phía Triệu Trường Bang: “Trường Bang ca, buổi trưa Đại Sơn đã uống bao nhiêu rượu vậy?”
Triệu Trường Bang nghe vậy ngẩn người, nhìn Tống Đại Sơn, đột nhiên chỉ vào hắn hỏi: “Vậy ra là hắn đang say sao?”
Lê Mạt khẽ gật đầu.
Triệu Trường Bang: “Thảo nào hôm nay hắn chua như vậy, ta đã nói không giống cách làm việc của hắn mà.” Nói xong lại buồn bực nói tiếp: “Nhưng trước đây hắn uống nhiều như vậy cũng chưa từng thấy có gì khác thường, ta còn tưởng tửu lượng của hắn tốt nữa chứ.”
Tình cảm không bình thường là phải xem người nào đang ở trước mặt đây.
Triệu Trường Bang cười cười, vỗ nhẹ lên bả vai Tống Đại Sơn nói: “Nếu đã như vậy, đợi chút nữa đệ muội lập tức đưa Tống Đại Sơn về đi, để hắn ngủ một hồi.”
Lê Mạt gật đầu đồng ý.
Tống Đại Sơn liên tục chờ Lê Mạt nói xong rồi mới tiếp tục đưa đồ ăn trong tay đút tới bên miệng của nàng, không hề bởi vì có Triệu Trường Bang ở đây mà cảm thấy ngại ngùng.
Triệu Trường Bang cười ha ha hai tiếng quái dị, chắp tay sau lưng rời đi.
Lê Mạt ăn xong đồ ăn mà Tống Đại Sơn đút cho, kéo hắn đứng dậy: “Đi, chúng ta đi tìm Tiểu Bảo, sau đó về nhà.”
Tống Đại Sơn ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau lưng Lê Mạt.
Hai người tìm được Tiểu Bảo rồi ba người về đến nhà, Lê Mạt lau mặt cho Tống Đại Sơn, c.ởi quần áo của Tiểu Bảo ra, vỗ nhẹ lên cái m.ô.n.g nhỏ của nó: “Tiểu Bảo, mau dẫn cha con đi ngủ một giấc đi.”
Tiểu Bảo nhận chỉ lệnh, lập tức gật đầu, leo lên giường vén chăn lên, sau đó lôi cánh tay Tống Đại Sơn kéo hắn lên trên giường: “Cha, cha mau lên đây ngủ!”
Tống Đại Sơn theo sức kéo của Tiểu Bảo lên giường, bị Tiểu Bảo ép nằm xuống, sau đó đắp chăn cho hắn. Tiểu gia hỏa lại còn vỗ vỗ lên trên lồng ng.ực cha nó, trong miệng dỗ dành: “Cha, cha mau nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ đi!”
Lần này Tống Đại Sơn không có nghe lời của con, mắt mở to, nhìn về phía Lê Mạt, ánh mắt chờ mong sáng loáng viết: Nàng mau lên đây đi.
Tiểu Bảo cảm thấy nó nên ủng hộ cho cha nó, cũng mở to mắt, chớp mắt nhìn Lê Mạt: “Dì Mạt, dì mau tới đây, chúng ta cùng nhau ngủ một giấc.”
Lê Mạt bị ánh mắt của hai cho con này làm cho dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút chiều nay xác thực cũng không có chuyện gì, lập tức cởi hài và áo ngoài leo lên giường.
Tống Đại Sơn nhích sang bên cạnh, chừa vị trí ở giữa cho Lê Mạt, chờ Lê Mạt nằm xuống rồi, hắn lập tức quay người, mặt hướng về phía Lê Mạt bên này, trợn tròn mắt nhìn nàng.
Lê Mạt bị hắn nhìn đến không chịu được, duỗi tay ra đóng mắt hắn lại: “Nhanh ngủ đi!”
Tống Đại Sơn ở trong lòng bàn tay Lê Mạt chớp mắt hai cái, cuối cùng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Lê Mạt thở dài, xem ra lần sau vẫn nên để hắn uống ít rượu thôi, nếu không lại làm cho người ta cảm thấy lạ lẫm không thích ứng được.