Nếu như là bị trục xuất ra khỏi thôn thì Tống Đại Trụ cũng không sợ lắm. Tống Đại Trụ không tin hắn ta không đi lại thật sự có người có thể khiêng hắn ta ra khỏi làng. Thế nhưng câu nói sau cùng của Tống Đại Sơn đã hoàn toàn đánh và tử huyệt của hắn ta, đại nhi tử chính là mệnh căn của hắn ta, là hy vọng của cả nhà hắn ta nhiều năm như vậy, nếu như làm ầm ĩ đến chỗ thư viện ảnh hưởng đến tiền đồ của đại nhi tử, vậy thì hắn ta trăm triệu lần không dám đánh cược.
Tống Đại Sơn này đã hoàn toàn xé rách mặt với bọn họ, sẽ thật sự đi thư viện hủy đi tiền đồ của con hắn ta.
Không còn cách nào, Tống Đại Trụ chỉ có thể sống sờ sờ nuốt máu cũ xuống ngực, phun ra một ngụm nước miếng, oán hận nhìn Tống Đại Sơn: “Ngươi không biết tốt xấu! Sau này Thiện Ca Nhi của chúng ta phát đạt thì ngươi cũng đừng mong đạt được một chút lợi ích, đến lúc đó ngươi có cầu xin ta thì ta cũng không nhận ngươi!”
Tống Đại Sơn phớt lờ Tống Đại Trụ, quay người xách Lâm Chiêu Đệ và Vương Thúy Hoa còn đang ở trong nhà ra ngoài, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lớn lại, tiếng động hoàn toàn ngăn cách ba người ở bên ngoài.
Hắn vừa đóng cửa lại đã thấy Lê Mạt đang mở to mắt ra nhìn mình, ánh mắt kia có vẻ ngạc nhiên, tán thưởng, vui vẻ, một lời khó nói hết được.
Tống Đại Sơn bị Lê Mạt nhìn đến mất tự nhiên, khí thế trừng trị người ban nãy lập tức biến mất, gãi gãi đầu: “Sao vậy, sao lại nhìn ta như vậy?”
Lê Mạt tiến lên một bước, đi một vòng quanh Tống Đại Sơn, chậc chậc hai tiếng, cuối cùng nhìn vào mắt Tống Đại Sơn, cảm thán hỏi: “Văn thư kia chàng đi tìm tộc trưởng viết khi nào thế? Sao ta lại không biết nhỉ?”
Tống Đại Sơn trả lời chi tiết: “Lần trước sau chuyện muội muội ăn cơm ở đây qua đi ta đã lập tức đi tìm tộc trưởng, nương ta và ca ta bây giờ hai người bọn họ chỉ một lòng chìm vào trong giấc mộng cung ứng cho đại chất nhi đi học vượt hơn mọi người, mặc khác chuyện gì cũng không để ý. Thân nhân là ta đối với bọn họ mà nói chính là khác biệt giữa vô dụng và hữu dụng. Ta hoàn toàn vô dụng, một khi có ích cho bọn họ thì bọn họ chắc chắn sẽ không hề do dự mà bám lên hút máu của ta. Trước đó ta còn cho rằng sẽ không có lúc dùng tới văn thư này, không ngờ vẫn phải dùng tới.”
Tống Đại Sơn nói xong lại nhìn Lê Mạt, trong mắt có vẻ áy náy thật sâu: “Lê Mạt, trước đó đã để nàng phải chịu ấm ức, nàng tân tân khổ khổ vì cái nhà này, ta không thể để cho bọn họ lần lượt đến đối phó nàng được. Ta có trách nhiệm bảo vệ các nàng, về sau ta có nàng và Tiểu Bảo là đủ rồi, hai người mới là người quan trọng nhất với ta, những thứ khác không cần thiết.”
Lê Mạt bị một phen lời nói của Tống Đại Sơn làm cho không biết nói gì, không ngờ trong lòng hắn đã sớm tính toán xong hết rồi, cũng đã có lựa chọn từ sớm.