Dù bị thương nặng hơn ta, nàng vẫn cố gắng chịu đựng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta tựa nhẹ vào lưng nàng, nhìn thấy vết sẹo trên má trái của nàng, chỉ cảm thấy buồn cười.
Ngay cả một tỳ nữ, nhà họ Từ cũng có thể hành hạ đến mức này.
Ta kể lại mọi chuyện cho Lăng An Bình ở Thập Sóc.
Không ngờ hắn lập tức trở về kinh, chạy thẳng đến Từ phủ.
Ta vốn nghĩ hắn trở về để thăm ta, ai dè lại là vì nàng.
“Quả nhiên thấy sắc quên bạn.”
*
Hắn bị Từ Phượng Uyển đuổi ra ngoài, buồn bã suốt một thời gian dài.
Ta mang rượu đến tìm hắn, an ủi vài câu.
Nói thật, sau khi vết thương lành, ta cũng đã vài lần đến Từ phủ.
Nhìn Từ Phượng Uyển diễn kịch quả là một thú vui.
Nhưng dường như Lăng An Bình đã phát hiện ra điều gì đó, ngay trong đêm liền chạy đến Từ phủ.
Ngày hôm sau, hắn nói với ta rằng, vết thương trên người tỳ nữ của Từ Phượng Uyển chỉ có thể do mũi tên của Khúc Bộ Triệu Nguyên gây ra.
Ta nhướn mày, không ngờ hắn cũng để ý đến Từ Mai.
Từ đây, mọi thứ dần trở nên rõ ràng.
Ta trình những điều tra của mình lên phụ hoàng.
Phụ hoàng xem rất lâu, cuối cùng hỏi ta:
“Con thực sự thích cô gái đó đến vậy sao?”
Ta không biết phải trả lời thế nào.
Vì ta không rõ, điều này có thể gọi là thích hay không.
Phụ hoàng mập mờ nói với Triệu Nguyên rằng, nếu có được sự ủng hộ của ngự sử đại phu, hắn có thể trở thành Thái tử.
Triệu Nguyên, kẻ ngu ngốc đó, quả nhiên rất hợp với Từ Phượng Uyển.
Ta không ngờ, hai người họ lại thực sự thông đồng với nhau.
Mẫu hậu nói với ta rằng, có dã tâm không phải là điều xấu.
Nhưng dã tâm không có tầm nhìn chỉ dẫn đến diệt vong.
Quả thật, gần đến ngày thành hôn, Từ Phượng Uyển đã mang thai.
Người duy nhất có thể thay nàng ta xuất giá, chỉ có một người.
Cảm xúc của ta khi đó, thật khó diễn tả.
Chỉ biết rằng, ván cờ ta bày ra quá lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mục tiêu duy nhất, chính là tận diệt những kẻ mang lòng phản bội.
Lăng An Bình và thê tử phối hợp rất ăn ý.
Còn Từ Phượng Uyển, có lẽ sẽ mãi mãi không thể thấy ánh mặt trời.
Ta phái người cứu vị phu nhân ở trang trại phía tây ngoại ô, rồi tiến vào Vạn Cẩm Viên giúp nàng thoát khỏi vòng vây.
Ta không nói dối.
Mỗi lời ta nói đều là sự thật.
Dù vậy, mẫu hậu vẫn trách phạt ta, bắt ta quỳ trong Vạn Cẩm Viên suốt nửa canh giờ.
Một vị quân vương tuyệt đối không được để lộ sở thích hay tình cảm cá nhân.
Nàng theo Lăng An Bình đến Thập Sóc.
Ta không hiểu, một nữ nhân yếu đuối như nàng đến Thập Sóc để làm gì.
Chẳng bao lâu sau, ta nhận được thư của Lăng An Bình.
Ngoài việc tường thuật tình hình ở Thập Sóc, trong thư còn có một phong thư từ biệt.