Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90

Chương 11



 

 

 

Phản ứng đầu tiên của Từ Mộng là: “Dưa này bán thế nào đây?”

Ngay sau đó, trong đầu cô liền hiện lên một hình ảnh — mấy chục năm sau, khắp nơi đều có xiên trái cây bán.

Thư Sách

Bây giờ nền kinh tế thương nghiệp vừa mới khôi phục không bao lâu, những ý tưởng nhỏ như thế này cũng không có nhiều, thật ra chưa từng thấy ai nghĩ đến việc bán dưa theo từng miếng.

Đúng rồi, sao lại không bán dưa hấu theo miếng chứ! Bán, bán, bán!

Nghĩ đến đây, đầu óc Từ Mộng lập tức xoay chuyển, gương mặt nở đầy nụ cười:

“Dưa hấu này ăn không hết, cho nên tôi cắt ra bán. Một miếng năm hào.”

“5 hào sao…” Người phụ nữ do dự một chút: “Có hơi đắt đó.”

Từ Mộng liền nhanh tay chặt xuống một miếng, khéo léo gọt bỏ phần vỏ, chỉ để lại một chút để cầm tay:

“Mỹ nữ tỷ tỷ à, dưa này là chúng tôi mang từ rất xa về. Với lại, ngài đang phải vội lên tàu, chẳng lẽ còn có thể xách nguyên quả dưa lên xe sao? Dao thì họ không cho mang vào trạm. Lên xe rồi lấy gì mà cắt? Hơn nữa ngài lại không có chỗ ngồi cố định, mua cả quả thì cũng chẳng tiện ăn chút nào.”

Người phụ nữ kia vừa nghe nàng gọi một tiếng “mỹ nữ tỷ tỷ”, lập tức đỏ mặt.

Nhưng dù sao Từ Mộng cũng chỉ là một tiểu cô nương, gọi như thế không hề khiến người ta thấy lỗ mãng, trái lại còn khiến người khác sinh thiện cảm.

Đứa bé đi cùng thì không nhịn nổi nữa, liền đưa tay định lấy.

Người phụ nữ còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã có một du khách lên tiếng, vừa đưa tiền vừa nói:

“Cắt cho ta hai miếng, phần dưới vỏ cắt mỏng một chút, để lại vừa đủ chỗ cầm tay là được. Vỏ dưa thừa cô xử lý thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ Mộng liền đáp nhanh:

“Xử lý, xử lý hết! Ngài cứ đứng đây ăn, vỏ dưa lát nữa để lại cho ta. Chốc nữa ta gom lại mang đi. Kinh Thị bây giờ xây dựng thành phố văn minh, rác thải tuyệt đối không được vứt bừa. Nếu bị Hồng Tụ Chương bắt gặp sẽ bị phạt tiền đó!”

Vừa nghe khẩu âm của người này, cô biết ngay là khách từ nơi khác vừa xuống tàu, liền tốt bụng nhắc nhở thêm một câu.

 

 

Chỗ này còn chưa phải là bên trong ga tàu, mà thuộc khu vực cổng ra vào, nơi dòng người chen chúc, kẻ thì chuẩn bị vào trạm để lên xe, kẻ thì vừa mới xuống tàu đi ra. Người kia chỉ cần nhìn thần sắc cũng biết ngay là khách vừa mới hạ xe lửa.

Ông ta vừa gật đầu với Từ Mộng, vừa chờ lấy dưa vừa tiện thể bắt chuyện.

Từ Mộng vốn sinh trưởng ở Kinh Thị, tuy trong nhà không cho cô nhiều tiền tiêu vặt, nhưng từ nhỏ nàng đã thích chạy nhảy bên ngoài. Chỗ du lịch nào quanh đây  cô cũng quen thuộc. Thêm nữa, miệng lưỡi  cô lại khéo, ríu rít nói đủ chuyện cần chú ý, khiến vị khách kia liên tục gật đầu, nhờ vậy mà cũng thu hút thêm nhiều du khách khác vây quanh.

Từ Mộng đưa mắt ra hiệu, Phùng Yến Văn lập tức chạy đến thu tiền.

Hai miếng dưa hấu đã được cắt xong, du khách nhận lấy, đứng ngay bên cạnh vừa ăn vừa nói chuyện.

Đi cùng ông ta còn có một bà lão. Bà cắn một miếng, liền khen ngay:

“Ngọt quá, dưa hấu này ăn ngon thật. Mới vừa xuống tàu, trong miệng khát khô cả lại, ăn miếng dưa hấu này thì vừa vặn quá.”

Nếu không cắt miếng bán, những vị khách như thế cho dù có khát đến c.h.ế.t cũng sẽ chẳng mua dưa.

Chẳng lẽ hai người phải ôm nửa quả, đứng ngay ven đường gặm xong rồi mới đi tiếp?

Từ Mộng nở nụ cười rạng rỡ, nói:

“Năm nay dưa hấu có hơi đắt hơn năm ngoái một chút. Trong nhà nếu không phải đông người thì cũng chẳng ai ăn hết cả quả. Dưa này là tôi gùi từ rất xa về, thật sự cực khổ lắm. Năm hào không phải đắt đâu, không hề lỗ, cũng chẳng lừa đảo. Ăn một miếng còn giải nhiệt, mời mọi người nếm thử đi ạ!”

Người lớn tuổi vốn thích mấy cô nương vừa ngọt ngào vừa khéo ăn nói, thế là không ngớt lời khen ngợi nàng.