Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90

Chương 127



 

 

 

Phùng Yến  trong lòng khổ sở, cuối cùng phải nhờ người nhắn cho chị cả, nói rằng mình chỉ có thể xoay xở được hai nghìn tệ mà thôi.

Vay tiền xây nhà, mấy nghìn tệ cũng đâu phải là ít.

Phải biết rằng thời buổi này chỉ có tiền vật liệu là đắt, chứ nhân công thì rẻ bèo. Nhà Phùng Yến lại đông người, chỉ cần mời một ông thợ cả có tay nghề, còn lại thợ phụ thì người nhà có thể tự làm hết. Cứ thế tính ra, xây phần thô của căn nhà lầu hai tầng cũng mất một vạn, còn lại tốn thêm một vạn nữa để hoàn thiện.

Nhưng Phùng Yến Võ vốn tính hiếu thắng, xây nhà đâu thể chỉ xây mỗi cái khung là xong, cô ta còn muốn trang hoàng lộng lẫy!

Khổ nỗi, trong tay Phùng Yến   không có một xu, tất cả đều trông chờ vào việc vay mượn anh chị em. Hai nghìn tệ chỉ đủ để đào cái móng, mà đào xong rồi thì sao, chẳng lẽ cả nhà dọn ra lều ở?

Kể cả khi người nhà làm hết phần nhân công, thì gạch ngói vẫn phải mua, bê tông cốt thép, sàn gác cũng đều phải mua, tiền vẫn không đủ.

Phùng Yến, người vốn định vay em trai một vạn, rồi vay thêm bạn bè vài nghìn để cất cho xong cái nhà, giờ đây lặng người đi.

Nhưng nếu vay được tiền mà không xây nhà, người nhà nhất định sẽ nói ra nói vào. Đến lúc đó, cô ta còn mặt mũi nào mà nhìn người khác? Vả lại, bây giờ trong thôn, trừ mấy nhà nghèo nhất ra thì ai cũng đã xây nhà lầu, điều này ít nhiều khiến Phùng Yến thấy không vui.

Cô ta nói chuyện với người ta một lúc rồi quay vào nhà.

Cơm nước đã dọn sẵn, mọi người đều ngồi vào bàn. Hoàng Hiểu Oánh vừa bới cơm xong, ngồi xuống chuẩn bị ăn.

Tâm trạng đang không tốt, Phùng Yến dữ tợn lườm cô con gái lớn: "Còn tâm trạng mà ăn à? Con nhà người ta bằng tuổi mày đã biết đi kiếm tiền phụ giúp cha mẹ rồi. Chỉ biết ăn với ăn, hay là tao gửi mày vào Nam làm công nhân cho xong! Chuyện lần trước tao nói, mày đã suy nghĩ chưa? Mày xem con Trân trong thôn có tiền đồ không kìa, ra ngoài làm mới hai năm mà đã xây được nhà cho bố mẹ nó rồi. Tao cũng chẳng mong chúng mày làm cho tao giàu sang phú quý, nhưng ít ra cũng phải biết đỡ đần cho người lớn chứ. Tao nuôi chúng mày lớn từng này, đứa nào đứa nấy chỉ biết ăn, chẳng giúp được gì cho nhà cả."

Nói rồi, cô ta lại lải nhải chuyện cô em gái mình số sướng, nào là lấy được chồng thành phố, ly hôn chắc cũng được chia cho một mớ tiền, giờ giàu có rồi cũng chẳng đoái hoài giúp đỡ chị gái.

Vừa nói, cô ta vừa ném bát đũa loảng xoảng, rõ ràng là đang dằn mặt con gái.

Hoàng Hiểu Oánh mới mười sáu tuổi, nhưng cũng đủ nhận ra "cô Trân" kia ra ngoài làm nghề gì.

Ăn mặc thì loè loẹt, người trong thôn ai cũng bảo nó không đứng đắn, mấy người giữ ý tứ một chút thì sau lưng đều mắng nó là đồ không biết xấu hổ.

Thế mà chuyện này đến tai Phùng Yến, lại khiến cô ta ngưỡng mộ một thời gian dài.

Tết năm nay cô Trân chắc chắn sẽ về. Trong thôn đã có mấy người hỏi han mẹ của Trân. Người nhà cô ta chỉ khoe con gái mình ở ngoài sung sướng thế nào, đeo vàng đeo bạc, tiền tiêu không hết. Dần dần, người trong thôn cũng không còn mắng chửi nữa, mà quay sang xun xoe, nịnh nọt gia đình cô ta.

Trong số đó, có cả Phùng Yến.

Nhà Phùng Yến nghèo thật, vốn không đến nỗi, nhưng vì đẻ nhiều quá nên mới nghèo.

Nhà có năm đứa con phải nuôi, bốn đứa con gái đầu, trong mắt cô ta, đều là đồ ăn hại.

Em trai út của Hoàng Hiểu Oánh mới năm tuổi. Từ ngày nó chào đời, cuộc sống của mẹ cô có khá hơn một chút, nhưng mấy chị em Hoàng Hiểu Oánh thì chẳng có ngày nào yên ổn. Đầu tiên là Hoàng Hiểu Oánh học xong cấp hai thì phải nghỉ học, từ hè năm nay đã phải ở nhà làm nông.

Dưới cô còn ba đứa em gái nữa, đều đã đến tuổi biết suy nghĩ, đứa nào đứa nấy học hành chăm chỉ hơn ai hết.

Cả ba chị em đều biết, bố mẹ chắc chắn sẽ thiên vị em trai, nhưng nếu các cô thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm, cán bộ thôn sẽ không để cho các cô phải nghỉ học.

Hoàng Hiểu Oánh tức tối và cơm. Cô đúng là không có tiền đồ, chỉ thi đỗ trường trung cấp chuyên nghiệp.

Cô cứ ngỡ mẹ sẽ cho mình đi học, ai ngờ mẹ cô dập tắt ngay ý định đó. Bà đi hỏi thăm một vòng, biết rằng bây giờ học trung cấp không còn được nhà nước phân công việc tốt nữa, liền không cho cô đi học, bắt cô ở nhà trông em, làm việc đồng áng, đợi đủ tuổi thì gả chồng.

Hoàng Hiểu Oánh đã định bụng sẽ lấy trộm sổ hộ khẩu, một mình trốn vào Nam làm công nhân.

Vào nhà máy cũng được, cô nghe người ta nói, làm công nhân nhà máy một tháng cũng được mấy trăm tệ, có thể kiếm được không ít tiền.

Nhưng mẹ cô tinh như quỷ, cặp mắt lúc nào cũng dán chặt vào cô con gái mười sáu tuổi đang mơn mởn như hoa. Dỗ dành không được, bà ta bèn nói thẳng: "Đời người chỉ có một lần mười sáu tuổi thôi. Tao mà bằng tuổi mày, tao cũng muốn đi theo con Trân kia làm ăn rồi. Tiếc là mẹ mày già rồi, hết thời rồi, không đáng tiền nữa, không thì tao đã chẳng tiếc lời khuyên mày. Đúng là không biết điều."

Phùng Yến Văn đang ở nhà thì buổi chiều bỗng nghe thấy một tiếng kêu khóc xé lòng.

"Ông ơi, ông sao thế này ông ơi!" Giọng nói rất vang, xuyên qua mấy lớp tường vẫn nghe rõ mồn một.

Một lúc sau, tiếng khóc càng to hơn. Phùng Yến Văn vội chạy từ trong nhà ra, thấy nhà hàng xóm đã có đám đông hiếu kỳ vây quanh. Lúc cô đi ra thì vừa kịp thấy mấy người mặc áo blouse trắng đang khiêng một người ra ngoài, trên người đắp một tấm vải trắng.

Phùng Yến Văn thấy tim mình hẫng một nhịp. Mới sáng nay còn nghe tiếng cãi nhau, không lẽ nhanh vậy đã có chuyện rồi?

Trong lòng đang nghĩ vậy thì cô thấy Dương Tam Thục đang bị mẹ chồng túm lấy cổ áo. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Thư Sách

Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

Khoan đã, Dương Tam Thục và bà cụ đều ở đây, vậy người được khiêng ra ngoài là ai?

Phùng Yến Văn túm lấy một người hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Người này cũng chỉ hóng được nửa vời: "Nghe nói có người chết. Bà cụ kia bảo là do con dâu giết."

"Ai c.h.ế.t vậy?"

"Thế thì làm sao tôi biết được, tôi có thấy mặt mũi đâu. Bà cứ nghe bà cụ kia kể kìa."

Phùng Yến Văn nghe không hiểu, nhưng điều đó không cản trở cô hóng chuyện.

Lúc này, Trần bà tử đang túm lấy cổ áo con dâu, đòi cô ta phải giải thích.

Gương mặt già nua giàn giụa nước mắt, những giọt lệ chảy dài theo nếp nhăn: "Mày còn nói ông nhà tao không phải do mày hại c.h.ế.t à? Trong nhà chỉ có mấy người. Sáng nay tao mới cho ông ấy uống thuốc ngủ, ban ngày sợ làm phiền ông ấy nên tao cũng không vào phòng xem. Đến trưa gọi ông ấy cũng không thấy trả lời. Chờ đến chiều tối vào xem thì ông nhà tao đã sùi bọt mép rồi. Chắc chắn là mày đã bỏ thuốc chuột vào đồ ăn!"

Dương Tam Thục liều mạng lắc đầu: "Sáng nay hai người ra ngoài ăn, trưa ông ấy cũng có ăn gì đâu, làm sao tôi bỏ thuốc được."

Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Trần bà tử nói: "Bố chồng mày lúc trước ở quê còn làm được việc nặng, về thành phố chưa được mấy năm đã đổ bệnh ra thế này. Tao phải báo công an, chắc chắn là mày hại ông ấy. Người đâu đang khỏe mạnh, hưởng phúc được vài năm lại đ.â.m ra chết. Mày chính là ngứa mắt hai thân già này, nên mới hạ độc chúng tao."

Nhắc đến chuyện hạ độc, Dương Tam Thục cũng túm lấy cổ mẹ chồng: "Cái trò hạ độc ấy, chỉ có bà mới làm ra được thôi! Năm đó nếu không phải tôi phản ứng nhanh, thì đã sớm bị bà đầu độc c.h.ế.t rồi. Tôi không tìm được bằng chứng bà hạ độc, nhưng không có nghĩa là bà chưa từng làm."

Hai mẹ con nhà chồng lao vào cấu xé nhau. Cuối cùng, Triệu Sơn trở về, Trần bà tử cũng đã báo công an. Công an đến và đưa Dương Tam Thục về đồn để hỗ trợ điều tra.

Nhà không có mẹ, lại có người chết, mấy đứa trẻ bơ vơ không ai lo, đến người nấu cơm cũng không có. Chiều tối, Triệu Tinh ủ rũ chạy sang tìm Lưu Tiến, ăn vạ ở lì trong nhà không chịu về. Ông nội cậu bé vừa mất, mẹ lại không có nhà, bố thì bận lo trước lo sau. Nghe nói cái c.h.ế.t của ông cụ có nhiều điểm bất thường, công an vừa mới lập án, hiện tại Dương Tam Thục đang là nghi phạm.

Đây là một trong những chuyện mà Từ Mộng nghe được sau khi trở về.

Từ Mộng tay bưng bát mì ăn liền, vừa thổi vừa húp một ngụm nước dùng nóng hổi. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong dạ dày, cô lại ăn một miếng mì lớn, thỏa mãn nheo mắt lại, lúc này mới nói với Phùng Yến Văn: "Sức khỏe của ông cụ này không tốt thì phải, tôi toàn nghe thấy ông ấy ho."

Nếu nói nhà hàng xóm có điều gì để lại ấn tượng sâu sắc cho cô, thì đó chính là những tràng ho dữ dội.

Có những lúc ông ho cả đêm, ho đến mức khiến người ta nghe cũng thấy sốt ruột.

Phùng Yến Văn cũng lần đầu tiên nhiều chuyện như vậy, cô bí mật nói: "Tôi nghe nói hồi trẻ, Dương Tam Thục ở quê suýt chút nữa đã đầu độc bố mẹ chồng. Cho nên mẹ chồng cô ta mới một mực khẳng định là cô ta trả thù. Lại còn nói sức khỏe ông cụ là từ khi lên thành phố mới suy sụp. Cô nói xem rốt cuộc là thế nào?"

Từ Mộng nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé đang lượn lờ bên ngoài, rồi gọi cậu bé vào.

Triệu Tinh lúc này vẫn chưa ngủ. Từ Mộng về nhà đã là mười giờ đêm mà cậu bé vẫn còn lảng vảng bên ngoài.

"Triệu Tinh, sao cháu còn chưa về nhà? Cô sắp đóng cổng rồi đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cháu sợ," Triệu Tinh lí nhí nói. "Cháu cứ có cảm giác ông nội cháu chưa đi. Vào phòng vẫn nghe thấy tiếng ông ho."

Từ Mộng nghe cậu bé nói mà thấy rờn rợn trong lòng. Nghe nói trẻ con có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, nhưng Triệu Tinh đã sáu, bảy tuổi rồi, chắc không còn ở độ tuổi đó nữa. Cô hất cằm về phía bên cạnh: "Cháu muốn ngủ cùng mấy anh Lưu Tiến à?"

Triệu Tinh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

"Lưu Tiến, con thấy sao?"

"Con không có ý kiến, Triệu Tinh có thể ngủ với con." Cậu cả đột nhiên ló đầu ra.

Cậu và Triệu Tinh rất thân nhau, hai đứa nhỏ thường xuyên chơi cùng.

"Nhưng phải nói với bố mẹ Triệu Tinh một tiếng." Đối mặt với đứa trẻ đang nuốt nước bọt ừng ực, Từ Mộng ăn vội hai ba miếng cho hết bát mì.

Triệu Tinh sắp khóc đến nơi: "Mẹ cháu bị bắt đi rồi, đến giờ vẫn chưa về. Bà nội cháu nói mẹ cháu là tội phạm g.i.ế.c người, muốn bố cháu ly hôn với mẹ cháu, hu hu hu..." Cậu bé còn nhỏ mà nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao không sợ cho được, thế là bật khóc.

"Sao mẹ cháu lại bị bắt đi?"

"Cháu không biết. Bà nội còn muốn đuổi mấy anh em cháu đi nữa, anh trai cháu chạy đi từ sớm rồi." Các anh chị đều không có ở nhà, Triệu Tinh không có chỗ dựa, lại không dám về phòng ngủ. Cứ nghĩ đến việc ông nội vừa mới c.h.ế.t trong căn phòng đó là cậu lại sợ run cầm cập.

Được rồi, thế thì thảm thật.

Từ Mộng cầm bát ra vòi nước tráng qua loa, tiện tay đặt lên kệ bếp rồi dắt Triệu Tinh ra khỏi phòng.

Lưu Tiến nghĩ ngợi rồi cũng đi theo.

Đêm hôm khuya khoắt, nhà họ Triệu không bật một ngọn đèn nào, quả thật có chút rùng rợn. Ở một góc sân đột nhiên có ánh lửa, một bóng người thấp thoáng hiện ra.

Từ Mộng giật mình, vội nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Tiến.

Lưu Tiến vốn không sợ đến thế, nhưng bị Từ Mộng làm cho giật nảy mình, cậu cũng run lên, giọng run run hỏi: "Chị ơi, không lẽ có ma thật ạ?"

Bóng người ở phía đó đã đi tới. Bà lão tay cầm đèn dầu, vừa rồi đang đốt vàng mã ở góc tường. Ánh đèn dầu leo lét hắt lên cằm bà lão, soi rõ nửa dưới gương mặt già nua nhăn nhúm, trông càng thêm đáng sợ, không khác gì mụ phù thủy trong mấy câu chuyện cổ của phương Tây.

Từ Mộng cười gượng: "Bà Triệu ạ, cháu Triệu Tinh nói buổi tối ở nhà một mình sợ, muốn sang nhà cháu ngủ cùng Lưu Tiến một đêm."

Lưu Tiến trước kia đã sợ bà cụ này, bây giờ lại càng sợ hơn, giọng run rẩy hỏi: "Có... có được không ạ?"

Trần bà tử ánh mắt đờ đẫn lướt qua mấy người, không nói gì mà quay người đi vào gian nhà sau.

Lưu Tiến run rẩy nói: "Bà nội cậu đáng sợ thật."

Triệu Tinh nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu.

Từ Mộng hỏi: "Bố  em không có nhà à?"

Triệu Tinh lắc đầu: "Ông nội  em vẫn đang ở bệnh viện, chắc bố  em vẫn còn ở bên đó."

Từ Mộng có chút cạn lời.

Dương Tam Thục trông không phải người xấu, không giống kiểu người sẽ vì mấy chuyện vặt vãnh mà g.i.ế.c người. Nhưng lòng người khó đoán, biết đâu thật sự có thâm thù đại hận, trong lúc nóng giận cũng có thể làm liều.

Không đúng, không nên nghĩ như vậy.

Ông cụ hàng xóm đã bệnh tật như thế, Dương Tam Thục có quẫn trí đến đâu mà lại đi g.i.ế.c một ông lão như vậy, tự dưng lại ném đi mạng sống của mình.

Cô nắm tay Triệu Tinh: "Không sao đâu, mẹ  em chắc chắn không g.i.ế.c người, nhất định sẽ không sao đâu."

Vừa nói cô vừa kéo hai đứa trẻ ra ngoài. Cái sân này, cô không muốn ở thêm một phút nào nữa.

Dẫn Triệu Tinh vào nhà, Lưu Tiến liền lấy khăn mặt của mình ra, chuẩn bị nước ấm cho Triệu Tinh rửa mặt. Từ Mộng nhìn hai đứa trẻ cùng ngâm chân trong một chậu, may mà Lưu Tiến cũng có chút ý thức vệ sinh. Đợi bên kia yên tĩnh, cô nghe Lưu Tiến hỏi: "Không thể dùng chung bàn chải đánh răng được đâu, mất vệ sinh lắm. Cậu tự về lấy đi?"

Triệu Tinh do dự một lúc: "Một ngày không đánh chắc không sao đâu, sáng mai tớ về lấy."

Lưu Tiến cũng không muốn đi cùng cậu vào căn nhà đó một lần nữa, nó thật sự rất đáng sợ.

Hai đứa trẻ nói chuyện một lúc. Triệu Tinh vẫn tỉnh như sáo, nhưng Lưu Tiến thì đã buồn ngủ rũ ra, ngáp một cái rồi vào phòng.

Dù sao thì hàng xóm cũng có người chết, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc thút thít vọng sang, cả đêm Từ Mộng cũng không ngủ ngon giấc. Vừa mới chợp mắt được một chút thì đã bị chuông báo thức đánh thức. Cô ngáp dài ngồi dậy, đã thấy 5 giờ 50 phút.

Buổi sáng cô vệ sinh cá nhân qua loa rồi dắt xe đạp ra khỏi cửa khi trời còn chưa hửng sáng.

May mà lúc đi đến ngã tư thì gặp được Hàn Quý Minh.

Hàn Quý Minh ngạc nhiên nhìn bộ dạng vừa đạp xe vừa ngáp của cô, không nhịn được phải nhắc: "Trên đường có xe cộ, cô nhìn đường đi."

Từ Mộng gật đầu, kể lại chuyện xảy ra tối qua.

"Sau này tôi nhất định không ở trong mấy khu nhà san sát thế này nữa." Cả đời trước và đời này, cô đã ở trong ngõ hẻm đủ rồi, đời này nhất định phải ở nhà lầu.

Hàn Quý Minh nhìn cô gái vừa ngáp vừa cố gắng lấy lại tinh thần, cười nói: "Tốt lắm, có mục tiêu của riêng mình."

Anh rất tự nhiên lảng sang chuyện khác.

Hai người đến cổng trường thì tự nhiên tách ra.

Vì mất ngủ, cả ngày hôm đó Từ Mộng chẳng có chút tinh thần nào, lúc ăn sáng cũng ngáp ngắn ngáp dài.

Ngụy Hương hỏi cô: "Cậu sao thế?"

Từ Mộng kể chuyện ông cụ hàng xóm qua đời: "Kỳ lạ thật, rõ ràng hôm qua vẫn còn sống sờ sờ, tối đến đã mất rồi. Mà đó chưa phải là điều đáng sợ nhất đâu. Tối qua tớ sang nhà họ, bà cụ nhà đó ngồi xổm ở góc tường đốt vàng mã, đột nhiên giơ cái đèn dầu lên, ánh đèn chiếu vào mặt trông như trong phim kinh dị ấy."

Cô bắt chước lại bộ dạng của Trần bà tử.

Giữa ban ngày ban mặt, hành động này chẳng có chút gì đáng sợ, ngược lại còn làm Ngụy Hương bật cười.

"Cùng một chuyện, nhưng làm vào ban ngày thì có vẻ không đáng sợ như vậy nữa," Ngụy Hương cười nói.

"Đúng thế đấy. Bây giờ tớ cứ nghĩ đến việc tối về phải đi ngang qua nhà họ là trong lòng lại thấy sợ sợ."

Hai người rửa bát xong thì đi về phía lớp học.

Vừa đến lớp, cô giáo Chương đã tới tìm.

"Từ Mộng, em ra văn phòng gặp cô một chút." Vẻ mặt cô giáo có chút nghiêm túc.

Từ Mộng không nghi ngờ gì, đi theo cô giáo Chương vào văn phòng. Lúc này, trong văn phòng có hai người mặc sắc phục công an. Từ Mộng đầu óc đầy dấu hỏi chấm, hoàn toàn mơ hồ trước sự xuất hiện của hai người họ, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Người cao hơn giơ thẻ công tác ra: "Chúng tôi là người của Cục Công an, đến đây để mời cô về hỗ trợ điều tra một vụ án mạng."

Đầu óc Từ Mộng vốn đã lơ mơ, giờ lại càng không hiểu anh ta đang nói gì.

Người thấp hơn rút còng tay ra.