Ở tuổi của Hoàng Thành, cậu bé rất khó phân biệt được đâu là lời nói thật, đâu là lời nói dối.
Hoàng Hiểu Đình trách móc: “Chị nói với nó mấy cái đó làm gì, chọc nó khóc thì chị được lợi gì chứ?” Trông ra dáng một người chị gái yêu thương em trai hết mực.
Cô nhóc này cũng thâm hiểm ra phết. Bình thường Phùng Chim Én giao việc cho hai chị em, cô ta luôn tìm cách đùn đẩy cho chị cả. Nói theo cách của đời sau thì đúng là “trà xanh”. Giờ thì hay rồi, chị cả bị ép phải bỏ đi, không biết cô ta có vui hơn được chút nào không. Con gái nhà nghèo cũng chỉ có thể nối nghiệp làm việc nhà mà thôi.
Từ Mộng liếc cô bé một cái: “Sao nào, nó khóc em không vui à? Vừa rồi chị còn thấy em cười trộm đấy.”
Thôi được, cả nhà cùng nổi điên đi.
Phùng Chim Én tức giận nhìn đứa con gái thứ hai: “Hoàng Hiểu Đình!”
Hoàng Hiểu Đình thấy chiêu này thường dùng với chị cả rất hiệu quả, nhưng không ngờ Từ Mộng lại chẳng phải chị cả của cô.
“Oa, oa oa…” Hoàng Thành gào khóc toáng lên, kiểu khóc mà dỗ thế nào cũng không nín.
… Mất một lúc lâu mới dỗ được “cục vàng” này.
Phùng Chim Én tức điên, một bên dỗ con, một bên giật lại mấy món đồ: “Tao là chị ruột mày nên mới nhường mày thôi, đồ ít tao cũng không chê.”
Từ Mộng bĩu môi, miệng lưỡi thì ngọt như mía lùi nhưng câu nào câu nấy đều ngầm mỉa mai người khác. Cô ngọt ngào chúc Tết Phùng Chim Én: “Bác cả, vậy cháu cũng chúc Tết bác ở đây luôn ạ.”
Thời buổi này, trẻ con chúc Tết thì người lớn phải lì xì. Phùng Chim Én dù mặt dày đến mấy cũng phải cho. Bà ta mò mẫm trong túi một lúc lâu mới lôi ra được tờ năm đồng, dúi vào tay Từ Mộng: “Đây là bác cả cho con đóng học phí, ráng mà học cho giỏi vào.”
Từ Mộng suýt nữa thì sặc nước bọt. Cho năm đồng mà bảo là tiền học phí, sao không nói là cho tiền làm của hồi môn luôn đi? Đúng là giỏi làm màu.
Cô vừa cầm tiền, mấy đứa con của Phùng Chim Én liền hau háu nhìn Phùng Yến Văn.
Phùng Yến Văn coi như không thấy.
Không phải bà keo kiệt, mà theo lệ thường, chỉ có chủ nhà mới lì xì cho khách đến chúc Tết, chứ không ai đi chúc Tết lại đi rải tiền khắp nơi, người ta biết sẽ nói mình có chút tiền đã vênh váo. Phùng Yến Văn bèn lấy trong túi xách ra một gói kẹo hoa quả, đứa nào gọi bà thì bà dúi cho một vốc.
Bọn trẻ cầm kẹo, mừng rỡ chạy đi chơi, chỉ còn lại một mình Phùng Chim Én mặt mày hậm hực.
“Em gái à, em cũng phát tài rồi, sao càng ngày càng ki bo thế.” Phùng Chim Én nói giọng đầy mỉa mai: “Thảo nào người ta bảo càng giàu càng keo kiệt.”
Bà ngoại thấy chướng mắt, lườm đứa con gái cả một cái: “Thôi thôi, Tết nhất nói mấy chuyện đó làm gì. Em mày từ xa về, đi một chuyến có dễ dàng gì đâu. Để nó vào uống chén trà nóng đã.”
Bà cười hiền hậu nhìn Từ Mộng: “Tốt quá, lại cao thêm rồi.”
Từ Mộng từ nhỏ đã rất quý bà ngoại, bà là một người rất hiền lành. Hồi bé, bà thường giấu đồ ăn ngon để dành cho cô, cũng chưa bao giờ ghét bỏ cô là đứa con nhặt được.
Hoàng Lanh Canh (vợ Phùng Yến Võ) ra muộn hơn một chút, tay đang bế đứa con vừa ngủ dậy. Vừa thấy mặt, cô đã hỏi: “Trưa nay ăn gì chưa, hay để em nấu cho hai mẹ con bát mì ăn tạm nhé.”
Ngày Tết, nhà thường ăn ba bữa. Phùng Chim Én đến sớm nên đã ăn trưa rồi. Giờ cũng lỡ cỡ, khoảng hai ba tiếng nữa là đến bữa tối, nên Từ Mộng không muốn ăn: “Trên đường đi con hơi say xe nên không đói lắm, lát nữa ăn chút đồ ăn vặt là được ạ.”
Phùng Yến Văn cũng nói vậy. Bà còn đỡ hơn, đoạn đường vào thành phố bà đều ngủ. Lúc đó Từ Mộng phải thức, xe cứ đi đi dừng dừng nên rất dễ say xe. Lúc xuống xe, Từ Mộng đã suýt nôn.
Cả nhà vào phòng của bà ngoại. Căn phòng mới xây, cửa sổ vừa to vừa sáng. Chiếc giường sưởi được xây chạy dọc căn phòng, lửa bên dưới đang cháy làm mặt trên ấm áp dễ chịu. Từ Mộng ngồi lên giường, vươn vai một cái đã muốn ngủ.
Bà ngoại liền lấy một tấm chăn lông cừu đắp lên người cô, rồi cười bảo mọi người nói nhỏ tiếng một chút.
Phùng Chim Én hạ giọng hỏi: “Nó lớn thế này rồi, học xong cấp ba chắc phải tính chuyện chồng con đi chứ?”
Phùng Yến Văn không biết tiếp lời chị thế nào, đành căng da đầu nói: “Nếu nó thi đỗ đại học thì vẫn nên đi học ạ.”
Phùng Chim Én lập tức cảm thấy em gái mình chắc học nhiều quá nên lú lẫn rồi. Đừng nói là con nuôi, con đẻ cũng chẳng ai chiều như vậy. Giọng bà ta đột nhiên vút cao lên: “Cái gì? Mày còn cho nó đi học á? Đấy là thứ đầu tư chỉ có lỗ thôi. Mày thích nuôi con cho người ta thế thì nuôi hộ tao hai đứa nữa đi.”
Phùng Yến Văn liếc nhìn Từ Mộng, thầm nghĩ: Mơ đẹp quá nhỉ.
Chủ đề này không phải lần đầu có người nhắc tới. Người khác nói thì bà chỉ cười cho qua. Nhưng Phùng Chim Én là chị gái bà, dù không thân thiết nhưng cũng là m.á.u mủ ruột rà. Bà không muốn tranh cãi với chị gái về chuyện này nữa.
Phùng Yến Văn nói: “Cũng nhờ Từ Mộng gợi ý cho em, mở cho em con đường làm ăn, em mới kiếm được chút tiền. Đừng thấy nó còn đi học mà xem thường, bản thân nó cũng có công việc kinh doanh riêng, ít nhất cũng tự nuôi sống được mình. Em không phải lo lắng nhiều về nó.”
Đây là bà đang nói thẳng cho Phùng Chim Én biết, Từ Mộng không phải kẻ ăn bám.
Bà ngoại cười nói: “Bà đã biết Từ Mộng từ nhỏ đã ngoan rồi, con bé này giỏi giang lắm, hồi bé ý tưởng còn nhiều hơn cả người lớn ấy chứ. Năm nay…”
Thấy mẹ chồng sắp lỡ lời, Hoàng Lanh Canh vội lấy một vốc kẹo lạc dúi vào tay bà cụ: “Mẹ ăn cái này đi ạ.”
Bà ngoại liếc con gái cả một cái rồi im lặng.
Phùng Chim Én lườm em dâu một cái cháy mặt. Bà ta biết ngay trong nhà có chuyện giấu mình.
Bà ngoại đặt vốc kẹo lạc lại vào hộp, đồ này cứng quá, bà không ăn được. Nhưng câu chuyện cũng nhờ vậy mà dừng lại.
Một lát sau, con trai út của Phùng Chim Én chạy vào, la lớn: “Mẹ ơi, anh Đào Đào đẩy con!”
Nói xong, cậu bé ôm lấy chân Phùng Chim Én và khóc ré lên.
Ở nhà, cậu bé là cục vàng, chỉ cần nói chị nào đối xử không tốt với mình là mẹ sẽ lập tức đ.á.n.h các chị một trận. Cậu không tin Đào Đào là người ngoài mà mẹ lại đi bênh nó. Đào Đào là con trai của Phùng Yến Võ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phùng Chim Én xót con, thấy mặt con trai đỏ bừng lên vì tức giận, bà ta không cần hỏi nguyên do, lập tức nổi giận với Hoàng Lanh Canh: “Không dạy lại con đi, sau này sớm muộn gì cũng gây họa. Con trai ngoan, để mẹ xem nào, có bị thương không, có va vào đâu không? Mau bảo con trai mày sang đây xin lỗi nó ngay, đúng là đồ không có giáo dục.”
Có những lời bà ta cố ý nói cho tất cả mọi người nghe.
Hoàng Lanh Canh tức đến bật cười.
Đúng lúc đó, Đào Đào đi vào, Hoàng Thành liền chạy tới đá vào cẳng chân cậu bé. Đào Đào nhanh nhẹn né được. Hoàng Thành tung cú đá đó rất mạnh, mất đà nên cả người chúi về phía trước.
Phùng Chim Én lúc đó đứng gần, giơ tay ra định đỡ con, ai ngờ lại hụt. Hoàng Thành ngã sấp mặt, tiếng khóc long trời lở đất vang lên: “Anh Đào Đào đ.á.n.h con, anh Đào Đào đ.á.n.h con, mẹ đ.á.n.h anh Đào Đào đi.”
Đào Đào cũng là cục cưng trong nhà, đời nào chịu đứng yên cho nó đánh. Cậu bé đã nhanh trí chạy ra sau lưng mẹ.
Phùng Chim Én thấy Đào Đào né được lại càng tức điên, ôm con trai định xông đến đ.á.n.h Đào Đào. Bà ta vốn đã ấm ức với nhà mẹ đẻ, lần trước hỏi vay tiền hai chị em Phùng Yến Văn bị từ chối, bà ta đã ngầm nghi ngờ là do em dâu xúi giục. Vốn đã ngứa mắt hai mẹ con Hoàng Lanh Canh, nay nhân chuyện con trai bị đánh, bà ta trút hết mọi bực tức ra ngoài.
Trong phòng đông người, sao có thể để một người lớn đi đ.á.n.h trẻ con. Lập tức có người ra can bà ta lại.
Phùng Chim Én tức điên.
Hoàng Thành khóc lóc om sòm, nhất quyết đòi mẹ phải đ.á.n.h Đào Đào một cái mới chịu thôi. Phùng Chim Én đành phải vung tay vào không khí mấy cái: “Đánh, đánh, mẹ đ.á.n.h Đào Đào cho con nhé.”
Nhưng Hoàng Thành năm nay đã năm tuổi, không còn là đứa trẻ hai ba tuổi nữa. Người lớn có đ.á.n.h thật hay không, cậu bé nhìn là biết. Phùng Chim Én vừa rồi chỉ vung tay hờ, vẫn là lừa cậu như mọi khi. Trước đây mỗi khi cậu ngã, mẹ đều sẽ đ.á.n.h xuống đất rồi nói là trả thù cho con.
Vì thế, cậu bé nhất quyết không chịu bỏ qua, đòi phải đ.á.n.h thật Đào Đào một trận.
Tiếng ồn ào cuối cùng cũng đ.á.n.h thức hẳn Từ Mộng. Cô muốn xem thằng nhóc nào đang khóc thì nhìn thấy Hoàng Thành mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi.
Hoàng Hiểu Oánh thường kể với cô, ở nhà đứa em trai 4 tuổi này được chiều đến vô pháp vô thiên, muốn gì làm nấy, còn hay nói dối. Nhưng lần nào Phùng Chim Én cũng không phân biệt đúng sai, cứ túm lấy con gái mà đánh. Người mà Hoàng Hiểu Oánh ghét nhất chính là đứa em trai này.
Từ Mộng nhìn thấy thằng nhóc này cũng không ưa nổi. Lúc này, Phùng Yến Văn và bà ngoại đã kéo Phùng Chim Én ra.
Bà ngoại nghiêm mặt nói: “Mẹ biết mày cưng con trai, nhưng cũng không thể vô lý như vậy. Coi như lúc trước mày không nhìn rõ, nhưng lúc nó vào nhà làm gì chẳng lẽ mày không thấy? Rõ ràng là Thành Thành đá không trúng Đào Đào nên tự mình ngã, sao mày có thể không phân biệt đúng sai mà đi đ.á.n.h trẻ con?”
Thật là quá bất phân phải trái.
Phùng Chim Én đâu phải người nói lý lẽ: “Thế thì cũng chắc chắn là do thằng Phùng Tử Đào đ.á.n.h con trai chúng tôi trước, nên nó mới muốn trả thù. Có đúng không Thành Thành? Con trai có thù tất báo là đứa trẻ ngoan.”
Hoàng Thành lập tức khóc to hơn: “Đúng vậy, con trả thù, anh Phùng Tử Đào đ.á.n.h con, anh ấy đ.á.n.h con.”
Đào Đào nghiêm mặt nói: “Đó là do nó động thủ trước.”
Trẻ con không giấu được lời nói, ý là thừa nhận mình có đ.á.n.h lại.
Phùng Chim Én nhảy dựng lên, chỉ vào Hoàng Lanh Canh mà mắng: “Đấy thấy chưa, thấy chưa, con trai mày cũng thừa nhận nó đ.á.n.h rồi nhé.”
Đào Đào lanh miệng hơn, nói ngay: “Là Hoàng Thành đẩy cháu trước, cháu mới đẩy lại. Nó đứng không vững nên ngã ngồi xuống đất, cháu không có đ.á.n.h nó.”
Hoàng Thành lập tức cãi: “Tao không đẩy mày.”
Đào Đào nói: “Mày vừa đẩy tao rõ ràng, có người nhìn thấy đấy, mày có dám gọi người vào hỏi không?”
Hoàng Thành hiển nhiên đã quen nói dối ở nhà, lại được mẹ cố tình bao che, nên bất kể đúng sai, cậu ta luôn cho rằng mình có lý. Thấy nói không lại Đào Đào, cậu ta liền rúc vào lòng mẹ ăn vạ. Ở nhà cậu ta cũng hay bắt nạt các chị như vậy. Bất kể đúng sai, mẹ chắc chắn sẽ mắng các chị một trận, nếu cậu ta kiên trì, mẹ còn đ.á.n.h các chị nữa.
Căn phòng không lớn, tiếng khóc rung trời như muốn thổi bay cả nóc nhà.
Từ Mộng lúc này vẫn còn đang bực bội vì bị đ.á.n.h thức, mở mắt ra đã phải nghe tiếng khóc, liền gắt lên một tiếng: “Nín ngay! Còn khóc nữa tao ném vào trong núi bây giờ!”
Tiếng quát này có lẽ là lời mắng mỏ ghê gớm nhất mà Hoàng Thành từng nghe trong đời. Cậu bé lập tức không dám hó hé, chỉ còn rên rỉ khóc thút thít.
Từ Mộng càng bực hơn: “Đã bảo không được khóc.”
Một đứa trẻ lớn như Hoàng Thành rất biết nhìn sắc mặt người khác. Cậu biết mẹ không thể đ.á.n.h được cái người phụ nữ hung dữ vừa mắng mình. Vốn dĩ cậu cũng không phải khóc thật, lúc này càng không muốn khóc nữa, chỉ nhỏ giọng nức nở.
Con nít không khóc, nhưng người lớn lại nổi đóa. Phùng Chim Én tức giận. Đây là đứa con trai mà bà sinh sau năm đứa con gái, cưng như trứng mỏng, bình thường ở nhà còn không dám nói to tiếng, sợ làm nó giật mình. Bây giờ bị Từ Mộng quát hai tiếng mà đã không dám khóc nữa, bà ta tức không chịu nổi, mũi dùi lại chĩa vào Từ Mộng.
“Mày lấy quyền gì mà mắng con tao?”
Từ Mộng cụp mắt xuống: “Nó ồn quá.”
Hoàng Lanh Canh không nhịn được, bật cười thành tiếng. Cô đã bất mãn với bà chị chồng này từ lâu. Nhưng dù sao cũng là người ngoài, cô không tiện đ.á.n.h giá cách dạy con của bà ta. Người như Phùng Chim Én, coi con mình là tất cả không phải không có, nhưng hiếm ai lại chiều con đến mức này. Cứ chiều theo nó như vậy, lớn lên chẳng phải sẽ thành một tiểu bá vương sao? Cô kéo Đào Đào lại gần mình. Con trai cô không có lỗi, ai muốn đ.á.n.h con trai cô là không được.
Phùng Chim Én lập tức cảm thấy cả nhà đang bắt nạt mình, cả nhà đang nhắm vào mình, trong lòng tủi thân vô cùng.
Trong ba chị em, bà ta lớn tuổi nhất nhưng lại chịu thiệt thòi nhất. Lúc đi lấy chồng, nhà ai cũng khó khăn, nhà mẹ đẻ cũng chẳng cho bà được thứ gì.
Đến lượt Phùng Yến Văn thì vẫn chưa có tiền, nhưng Phùng Yến Văn xinh đẹp, lại lấy chồng ở thủ đô. Dù nhà họ Từ có tệ thế nào, trong mắt Phùng Chim Én đó vẫn là đi hưởng phúc.
Đến lượt Phùng Yến Võ, điều kiện gia đình đã khá hơn, Phùng Yến Võ cùng người ta mở trang trại gà, kiếm được không ít tiền. Bố mẹ tuy đã lớn tuổi nhưng sức khỏe còn tốt, cũng có thể giúp đỡ chúng nó. Nhưng trong mắt Phùng Chim Én, trong ba chị em chỉ có mình bà ta là thiệt thòi nhất, em trai em gái cũng chẳng ai chịu kéo mình một tay.
Thêm vào chuyện hôm nay, bà ngoại cũng không hề đứng về phía bà, khiến bà ta càng tức giận và càng cảm thấy bố mẹ thiên vị.
Thư Sách
Phùng Chim Én càng nghĩ trong lòng càng mất cân bằng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Từ Mộng mặc một chiếc áo phao mới tinh thì sự bất mãn đã lên đến đỉnh điểm.
Thời buổi này, ngoài phố đã có cửa hàng nhận đặt may áo phao, nhưng người bình thường cũng không có tiền mà làm. Hôm nay bà ta về nhà mẹ đẻ chúc Tết, thấy ai trong nhà cũng mặc áo phao mới tinh, trong khi nhà mình già trẻ lớn bé, trừ bộ quần áo mới mua cho Hoàng Thành, cả nhà đều mặc quần áo cũ từ năm ngoái.
Người ngoài thì thôi đi, nhưng dựa vào cái gì mà Từ Mộng, một đứa con nuôi, cũng được sống sung sướng như vậy?