Mỹ Nhân Kinh Thành Thập Niên 90

Chương 181



 

 

 

Kiếp trước, cuộc sống của Từ Mộng không mấy suôn sẻ. Sau khi mẹ mất, cô đã bỏ nhà ra đi, không dám liên lạc với bạn bè cũ, cũng không dám liên lạc với họ hàng bên ngoại. Cô luôn cảm thấy có lỗi với mẹ, với mọi người, không dám đối mặt với bà ngoại và cậu. Năm đó cô mới 18 tuổi, ngoài việc về nhà bà ngoại ra thì chưa từng đi đâu xa.

Cô đã sống rất nỗ lực nhưng cũng rất vất vả, thường xuyên làm nhiều hưởng ít. Nhưng sau này cô phát hiện ra, càng vất vả thì cuộc sống lại càng khổ cực.

Đời này thì khác, bên cạnh cô không chỉ có mẹ mà còn có rất nhiều bạn bè và người thân. Từ khi gặp được người tốt đầu tiên là Trương Quế Phân và bắt đầu bán dưa hấu ở ga tàu, cô đã thử tạo dựng những mối liên kết với những người xung quanh.

Thư Sách

Ví dụ như Trương Minh Khanh, ban đầu chỉ là một phụ huynh đến tìm mẹ cô để học thêm. Nếu không có những lần tiếp xúc sâu hơn, có lẽ đến bây giờ Trương Minh Khanh vẫn chỉ là phụ huynh của học sinh mà thôi.

Nhưng hiện tại tình hình đã thay đổi, họ không chỉ có mối liên hệ về tình cảm mà còn có cả lợi ích, vừa là bạn bè người thân, vừa là đối tác làm ăn. Khi Từ Mộng muốn kinh doanh cốt lẩu, cô biết đây không phải là chuyện một người có thể làm được. Cô có công thức, có ý tưởng, nhưng lại không có vốn và các mối quan hệ. Trương Minh Khanh có tiền, nhưng bà lại không có ý định mở rộng kinh doanh.

Nếu kết hợp tất cả những điều này lại, có lẽ sẽ tạo ra được một thứ gì đó khác biệt.

Trương Minh Khanh nhướng mày, hỏi ra vấn đề khiến bà băn khoăn nhất: “Nhưng mà, lỡ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán thì phải làm sao?”

Trước đây không phải bà chưa từng nghĩ đến việc kinh doanh cốt lẩu, nhưng lúc đó gia vị lẩu làm ra còn không đủ bán trong quán, bà điên rồi mới mang thứ này ra ngoài bán. Còn một điểm nữa chính là, nếu bán ra ngoài, lỡ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán thì sao?

Nhưng bây giờ thì khác, nếu Hoàng Hiểu Oánh có thể đến quán làm việc sáu tiếng một ngày, nghĩa là sản lượng sẽ nhiều hơn trước gấp năm, sáu lần. Số gia vị lẩu dư ra phải làm thế nào, không thể cứ mang đi biếu mãi được.

“Nhưng dì thử nghĩ xem, một cái quán của dì có thể kinh doanh được bao nhiêu, còn thị trường gia vị nếu làm lớn thì có thể kinh doanh được đến mức nào?”

Một nhà hàng, làm ăn phát đạt đến mức giờ cao điểm đông nghẹt khách, một tháng lợi nhuận cũng chỉ khoảng hơn một vạn tệ. Đối với người bình thường mà nói, như vậy đã nên thỏa mãn.

Khi ly hôn, bà cũng được chia không ít tiền. Mấy bà cô bên chồng nhìn bà đều nói: “Mày cả đời này tuy chỉ sinh được một đứa con gái nhưng cũng đủ để dưỡng già rồi. Sau này cứ giữ chặt đống tiền đó là được, chỉ cần không bị người ta lừa đi, cả đời này xem như sống trong sung sướng an nhàn.”

Đối với họ, Trương Minh Khanh cũng chỉ xứng đáng có một cuộc sống đủ ăn đủ mặc. Lúc sự nghiệp của chồng mới bắt đầu, bà đã phải chạy vạy không ít mối quan hệ. Thời đó, có thể tìm được vé tàu hỏa là có thể làm được rất nhiều chuyện. Bây giờ việc kinh doanh đi vào quỹ đạo, người ta liền quên mất trước đây đã cầu cạnh bà như thế nào. Mọi người đều nghĩ bà chỉ là một con chim hoàng yến, cầm mấy chục vạn trong tay thì nên biết ơn đội nghĩa, cả đời nằm trên đống vàng đống bạc.

Bà ra ngoài làm việc không hẳn là vì rảnh rỗi, mà còn muốn chứng minh bản thân.

“Vậy cháu nói xem, chúng ta nên làm thế nào?”

Thực ra mấy ngày nay Từ Mộng cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cô nói ra ý tưởng của mình: “Dì đừng nghĩ gia vị lẩu sẽ cướp mất việc kinh doanh của mình. Có rất nhiều người tự nấu ăn ở nhà, nhưng các quán ăn bên ngoài cũng đâu có đóng cửa hết đâu. Quán của dì có thể tiếp đãi được bao nhiêu khách, nhưng đối tượng khách hàng của cốt lẩu là cả nước. Chúng ta phải đi trước người khác thì mới có cơ hội. Trước tiên phải đăng ký nhãn hiệu. Cháu không rành về thủ tục kinh doanh thực phẩm, dì thử hỏi xem thủ tục làm thế nào, sau khi xong xuôi, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết sau.”

Hai người càng bàn càng say sưa, lòng Trương Minh Khanh cũng nóng như lửa đốt. Bà cảm thấy, việc này có thể làm được. Vậy thì cứ thử làm, đưa sản phẩm đi kiểm định, các loại thủ tục, bà làm trong ngành này tự nhiên sẽ có mối quan hệ.

Trương Minh Khanh bây giờ nhiệt huyết tràn đầy: “Cháu cứ lo học đi, mọi chuyện phía sau cứ giao cho dì.”

“Vậy thống nhất thế nhé, sau này em họ cháu sẽ đến làm.”

Trong lúc đó, Hoàng Hiểu Oánh đã lân la làm quen với mọi người trong quán. Lúc Từ Mộng gọi, cô bé còn có chút không muốn đi, dùng dằng một lúc mới vẫy tay chào tạm biệt Tống Hà và mọi người.

Đến lúc này, Từ Mộng càng thêm chắc chắn, nên tìm cho Hoàng Hiểu Oánh một công việc. Cứ ở nhà mãi cũng không phải cách, cũng nên quy hoạch cho cô bé một con đường sự nghiệp. Cô bé mới 16 tuổi, theo lẽ thường thì giờ này phải đang học cấp ba ở trường.

Lúc nhân viên đã về hết, Từ Mộng mới hỏi Hoàng Hiểu Oánh: “Trước đây chị nói với em chuyện học hành, em suy nghĩ thế nào rồi?”

Hoàng Hiểu Oánh bĩu môi: “Em hình như không phải người có khiếu học hành.”

Dì hai và chị họ có ý gì cô đều biết. Cô chỉ thích đọc tiểu thuyết chứ không có nghĩa là cô yêu thích việc học. Dù có tự học thế nào đi nữa, thi đại học cũng rất khó. Hộ khẩu của cô ở tỉnh lẻ, không phải người Kinh Thị bản địa, điểm chuẩn cao hơn rất nhiều. Hơn nữa, dù có may mắn thi đỗ, cô sẽ phải để dì hai nuôi mấy năm nữa? Bây giờ ăn mặc đều là do Phùng Yến Văn lo, cô cũng ngại không dám xin thêm tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc dù dì hai tốt bụng, nhưng cô cũng ngại không muốn để dì nuôi mình thêm bảy tám năm nữa. Thời gian qua, cả chị họ và dì hai đều để mắt đến việc học của cô, khiến lương tâm cô rất bất an, luôn cảm thấy không học hành tử tế là phụ lòng hai người. Nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, chỉ cần còn sống dựa vào sự giúp đỡ của người khác, cô sẽ không thể nào yên tâm đi học được.

Từ Mộng khẽ thở dài: “Mặc dù nói học hành không nhất định đồng nghĩa với thành công, nhưng học hành có thể sẽ giúp cuộc sống của em sau này nhẹ nhàng hơn một chút…”

“Nếu đã vậy, chị nói với em chuyện này. Bà chủ Trương của quán lẩu lúc nãy là bạn của chị, quán lẩu đó chị cũng có một ít cổ phần. Gia vị lẩu trong quán là do chị phụ trách. Nếu em không muốn đi học, vậy thì thời gian này chị sẽ dìu dắt em một chút, giúp bà ấy làm gia vị lẩu. Nếu có thể tiếp quản thuận lợi, sau này em cứ đến đây làm việc cả ngày nhé.”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Nếu em vẫn một lòng muốn tự mình kiếm tiền thì cứ thử một lần xem. Nhưng việc học cũng không được từ bỏ. Nhân lúc chị có thể dạy em thì cứ tích lũy thêm một chút. Sau này bằng cấp sẽ rất có ích đấy.” Từ Mộng hít một hơi thật sâu: “Ban đầu lương một tháng 300 đồng, sáng 8 giờ đến quán, qua giờ cao điểm lúc 2 giờ là em có thể tan làm.”

“300 đồng?”

“Một ngày chỉ có sáu tiếng?”

“Đừng nhìn sáu tiếng mà xem thường, trong bếp không giống bên ngoài đâu, không thoải mái chút nào. Đến mùa hè em có biết bên trong nóng đến mức nào không?”

“Em biết, đương nhiên là em biết!” Nhưng ở nhà cô cũng làm những việc như vậy không ít.

Lúc nãy ở quán chơi, Hoàng Hiểu Oánh đã hỏi thăm mấy chị phục vụ, lương của họ một tháng cũng chỉ có 300 đồng, mà phải làm liên tục mười tiếng một ngày. Chị họ cho cô đãi ngộ ngang với họ, nhưng cô chỉ cần làm nửa ngày.

Hoàng Hiểu Oánh không vội đồng ý ngay, xác nhận lại với Từ Mộng: “Thật sự được ạ?”

Từ Mộng liếc cô bé một cái: “Em tự xem xét đi, nếu được thì chị sẽ nói giúp với mẹ.”

Hoàng Hiểu Oánh không chút do dự, tự nhiên là đồng ý.

Nhưng không ngờ chuyện hai chị em đã bàn bạc xong xuôi lại bị Phùng Yến Văn kịch liệt phản đối.

“Em con mới bao nhiêu tuổi mà đã đi làm?” Phùng Yến Văn không chút nghĩ ngợi, từ chối ngay đề nghị này: “Nó mới bao nhiêu tuổi, sau này nhà nó tìm đến, mẹ biết ăn nói với mẹ nó thế nào?”

Hoàng Hiểu Oánh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ con chẳng quan tâm nhiều thế đâu.”

Tâm trí cô bé bây giờ đã bay bổng cả rồi, chỉ nghĩ đến một tháng có thể kiếm được 300 đồng, kích động đến mức không ngủ được.

Phùng Yến Văn là người đã học xong đại học, nên không thể nào chấp nhận được chuyện trẻ con không đi học.

Hoàng Hiểu Oánh nắm lấy tay bà: “Dì hai, dì cũng thấy rồi đấy, thời gian qua con không thể nào tập trung tinh thần học được. Thay vì như vậy, con muốn kiếm chút tiền. Trong tay có tiền, lòng con mới không hoảng. Hơn nữa, hộ khẩu của con không ở đây, con cũng không có cách nào đi học ở Kinh Thị. Con hứa với dì, con sẽ tự học, sẽ không vì công việc mà chểnh mảng học hành. Dì xem, con hai giờ đã tan làm rồi.”

Phùng Yến Văn thở dài, cuối cùng cũng bị câu nói “con không có tiền lòng con hoảng” của Hoàng Hiểu Oánh thuyết phục. Bà có thể cho con bé tiền, nhưng Hoàng Hiểu Oánh có thể cả đời ngửa tay xin tiền tiêu vặt của bà để sống sao?

Bà đã thỏa hiệp.

Những ngày tiếp theo, Từ Mộng dẫn Hoàng Hiểu Oánh đến quán để làm quen. Ban đầu còn cần người hướng dẫn, nhưng cô bé nhanh chóng quen với môi trường trong quán. Dần dần quen việc, Trương Minh Khanh mới tăng khối lượng công việc cho Hoàng Hiểu Oánh.

Giao được việc này ra ngoài, Từ Mộng cuối cùng cũng có thể yên tâm học hành, không cần mỗi tuần đều phải chạy đến quán lẩu nữa.

Vì trường vừa khai giảng là đã bận rộn ngay. Ban đầu còn có chút không quen, nhưng khoảng một tuần sau là đã quen với nhịp độ. Học kỳ này còn căng thẳng hơn học kỳ một. Từ Mộng thỉnh thoảng về nhà nghe Hoàng Hiểu Oánh kể chuyện ở quán. Cô bé ngày càng cởi mở, tự tin hơn, ngay cả nụ cười trên mặt Phùng Yến Văn cũng nhiều hơn.

Tháng 3, quán của Trương Minh Khanh bắt đầu tặng kèm cốt lẩu cho khách. Tiêu thụ bao nhiêu sẽ được tặng một gói gia vị lẩu nhỏ. Ngoài ra, bà còn mang một đợt đến biếu ở cơ quan cũ.

Không ngờ việc làm này lại giúp quảng bá thương hiệu. Có những người nghe danh mà tìm đến đây ăn cơm chỉ vì một món quà tặng nhỏ. Khoảng một tháng sau, Trương Minh Khanh đã xin được đầy đủ giấy tờ để đưa cốt lẩu ra thị trường.

Quán còn chưa đến giờ đóng cửa, Trương Minh Khanh đã lái xe thẳng đến trường học. Bà định sẽ đích thân báo cho Từ Mộng tin tốt này.