Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90

Chương 128



 

 

 

Cứ như vậy, Từ Mộng bị đưa đi.

Toàn trường đổ ra xem, tò mò như xem gánh xiếc rong. Giữa đám đông, Từ Mộng còn thoáng thấy cả Từ Giai.

Vẫn như mọi khi, thấy cô gặp xui xẻo là Từ Giai lại hả hê, đôi mắt sáng lên một cách khác thường.

“Có chuyện gì thế?” Có người trong đám đông thì thầm bàn tán. “Còn bị còng tay nữa kìa.”

Từ Giai vẻ mặt đầy phấn khích: “Ai mà biết được, chắc chắn là làm chuyện gì mờ ám rồi. Tao đã biết sớm muộn gì con Từ Mộng cũng sẽ gặp chuyện mà.”

Ngụy Hương cũng chen trong đám đông: “Mày biết cái gì mà nói? Bây giờ nó với mày thân thiết lắm à?”

Dù sao cứ thấy Từ Mộng gặp chuyện là Từ Giai lại vui, cô ta vênh mặt lên: “Thế mày với nó thân lắm chắc? Biết đâu nó là tội phạm ngầm thì sao? Với lại nó xinh đẹp như thế, lại suốt ngày lượn lờ bên ngoài câu dẫn đàn ông, ai biết có phải phạm tội lưu manh nên mới bị bắt không. Tao thấy rõ ràng nó bị còng tay đấy nhé.”

Ngụy Hương tức đến bốc khói: “Mày nói bậy! Nó suốt ngày ở trường học, làm lưu manh với ai?”

Từ Giai đáp: “Lúc đi học thì ở trường, chứ tan học thì khó nói lắm. Tao tận mắt thấy nó đi rất gần với một thằng đàn ông, trông tuổi tác thì đúng là một tên thanh niên lêu lổng…”

Người cô ta nói chính là Hàn Quý Minh. Chủ nhật tuần trước, Hàn Quý Minh lái xe mô tô đến đón Từ Mộng, rất nhiều người đã nhìn thấy.

Xem tuổi tác của anh, bảo là thanh niên lêu lổng cũng không quá đáng.

Trước đây, mỗi khi Từ Giai nói những lời như vậy, sẽ có rất nhiều người hùa theo.

Từ Mộng vốn xinh đẹp, trời sinh đã có một gương mặt quyến rũ, nên Từ Giai rất giỏi bịa đặt những chuyện không hay về cô.

Nhưng hôm nay thì khác. Lời của Từ Giai vừa thốt ra, lập tức có những ý kiến phản đối.

“Mày nói vớ vẩn! Nếu Từ Mộng không dồn hết tâm sức vào học hành thì có thể tiến bộ nhanh như vậy sao? Đúng là có những người lòng dạ đen tối, nhìn cái gì cũng thấy bẩn thỉu.”

“Từ Giai, trước đây không phải mày với Từ Mộng là chị em tốt à? Sao thấy người ta học giỏi lên là bắt đầu trở mặt thế?”

“Nó ghen tị vì Từ Mộng đã thông suốt ra đấy mà. Có những kẻ chỉ thích chơi với người kém hơn mình, không chấp nhận được người khác giỏi hơn mình, nói trắng ra là lòng đố kỵ quá lớn.”



Từ Giai bị cô lập. Đây rõ ràng là thủ đoạn mà trước đây cô ta thích dùng nhất, nhưng bây giờ, người bị cô lập, bị xem như kẻ lập dị lại chính là cô ta.

Lúc mới vào cấp ba, rõ ràng thành tích của cô ta tốt hơn, ai cũng tung hô cô ta.

Rốt cuộc từ khi nào mà tình thế lại thay đổi?

Nhưng rõ ràng Từ Mộng vẫn là Từ Mộng đó, rốt cuộc cô ấy đã khác đi ở điểm nào?

Mặt Từ Giai đỏ bừng, cô ta không thể chịu nổi những lời xì xào bàn tán đó, đành lủi thủi quay về lớp học.

Cô giáo Chương vội vàng tìm Ngụy Hương: “Em có biết nhà Từ Mộng ở đâu không?”

Cô học trò này trước khi bị đưa đi không nói một lời nào, không biết người nhà có hay tin gì chưa.

Ngụy Hương trước đây đã từng đến nhà Từ Mộng: “Dạ, em biết nhà bạn ấy ở đâu ạ.”

Học sinh ra ngoài vào ban ngày phải có giấy phép. Cô giáo Chương lập tức quay về bàn làm việc, mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy rồi nhanh chóng viết vài chữ, cấp ngay một tờ giấy cho phép.

“Em biết đi xe không?”

“Dạ có, em biết ạ.”

“Em đi tìm mẹ bạn ấy ngay đi.”

Ngụy Hương cầm giấy phép, lấy xe của cô giáo Chương, vội vã đạp về phía nhà Từ Mộng.

May mà cuối tuần trước Từ Mộng từng dẫn bạn bè về nhà chơi, cộng thêm khả năng nhớ đường của Ngụy Hương rất tốt nên cô dễ dàng tìm được nhà Từ Mộng.

Cảnh sát vừa mới ghé qua đây, ngoài việc thu thập bằng chứng còn hỏi thăm tình hình một số hàng xóm xung quanh. Phùng Yến Văn vẫn còn đang đứng ngoài hóng chuyện, thấy Ngụy Hương đến, bà liền ra cổng hỏi: “Sao cháu lại đến đây?”

Ngụy Hương đạp xe một mạch, hơi thở còn chưa kịp đều, vừa xuống xe đã thở hổn hển: “Từ Mộng, Từ… Từ Mộng bạn ấy…”

Phùng Yến Văn dù rất lo lắng nhưng cũng là người từng trải, bà vẫn biết mình cần làm gì. Bà vội vỗ lưng cho Ngụy Hương, đợi cô bé thở đều rồi mới nghe cô nói tiếp: “Vừa nãy có cảnh sát đến trường đưa Từ Mộng đi rồi ạ. Cụ thể là chuyện gì thì cháu cũng không rõ, nhưng cô giáo Chương bảo cháu đến báo cho bác một tiếng.”

Phùng Yến Văn đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã quỵ.

Làm sao Từ Mộng lại có thể liên quan đến vụ án bị cảnh sát bắt đi được?

Thư Sách

Phản ứng đầu tiên của bà là tiệm lẩu của Trương Minh Khanh có vấn đề. Bà cảm ơn Ngụy Hương rồi giục cô bé mau về trường.

Sau đó, bà ra ngoài bắt một chiếc xe, đi thẳng đến khu làng đại học, dừng ngay trước cửa tiệm của Trương Minh Khanh.

Lúc này đang là giờ ăn trưa, quán của Trương Minh Khanh đông nghịt khách, không có vẻ gì là đã xảy ra chuyện. Phùng Yến Văn bước vào quán, nhờ nhân viên tìm Trương Minh Khanh.

“Bà chủ ạ? Bà chủ của chúng tôi hôm nay không có ở đây.” Người tiếp Phùng Yến Văn là Tống Hà, cô gái này khá lanh lợi. Sợ bỏ lỡ tin tức quan trọng, cô liền lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ: “Hay là bác để lại lời nhắn cho bà chủ chúng cháu, lát nữa bà ấy về cháu sẽ gọi điện báo lại ngay ạ.”

Phùng Yến Văn đến đây là để xác nhận xem quán có xảy ra chuyện gì không. Nếu quán không sao, vậy thì vấn đề nằm ở đâu?

Bà xua tay: “Cũng không có gì đâu, cháu cứ nói với cô ấy có người họ Phùng tìm là được.”

Nói rồi bà vội vã rời đi.

Ra khỏi quán, Phùng Yến Văn suy nghĩ một lúc, rồi quyết định bắt taxi đến nhà họ Hàn.

Bà là gia sư của Hàn Lăng Lăng, quan hệ với Tưởng Tuệ Kỳ cũng không tệ. Bây giờ muốn nhờ người hỏi thăm tình hình, nơi đầu tiên bà nghĩ đến chính là nhà họ Hàn ở ngõ Sử Gia.

Phùng Yến Văn đến cổng nhà họ Hàn, nói với bảo vệ là đến tìm Tưởng Tuệ Kỳ.

Bà thường xuyên qua lại nên người gác cổng cũng nhận ra. Vừa nghe bà muốn tìm Tưởng Tuệ Kỳ, anh ta liền nhíu mày: “Cô ấy vừa ra ngoài rồi ạ, có phải Lăng Lăng xảy ra chuyện gì không?”

Phùng Yến Văn lắc đầu, nhưng dù sao cũng không quá thân thiết nên không tiện kể chuyện của Từ Mộng cho người gác cổng.

Trước khi đi, bà hỏi: “Anh có biết khi nào cô ấy về không?”

Người gác cổng lắc đầu: “Trước khi đi cô ấy không nói lịch trình cho tôi biết.”

Làm công việc của họ cũng phải có giới hạn, chỉ cần canh cổng và ghi chép khách ra vào là được. Nhà họ Hàn đông người như vậy, trên dưới hơn hai mươi người, mỗi người ra ngoài đều có việc riêng, không phải ai cũng sẽ báo cáo hành tung của mình cho anh ta.

Lòng Phùng Yến Văn chợt lạnh đi. Đúng lúc đó, một thanh niên từ trong nhà đi ra, vừa thấy Phùng Yến Văn liền chào: “Chào cô Phùng.”

“Chào cậu.” Phùng Yến Văn nhận ra Hàn Thừa, bà đã gặp cậu ta vài lần khi đến dạy học, có chút ấn tượng.

Hàn Thừa tự nhiên cũng nhận ra Phùng Yến Văn.

Lúc này đang cần nhờ vả, Phùng Yến Văn cũng không câu nệ nhiều, bà hỏi: “Cậu có biết cô Tưởng khi nào về không?”

Hàn Thừa nhíu mày: “Cô có việc gấp tìm cô ấy à?”

Phùng Yến Văn lập tức thấy hy vọng. Hàn Thừa cũng là người nhà họ Hàn, mà trong mắt bà, người nhà họ Hàn đều rất có bản lĩnh. “Là thế này, Từ Mộng không biết vì sao lại bị cảnh sát bắt đi. Tôi bây giờ không biết tình hình thế nào cả, nên muốn nhờ mối quan hệ của mẹ Lăng Lăng. Tôi biết làm vậy không hay, nhưng tôi cũng hết cách rồi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc là vì chuyện gì thôi…”

Hàn Thừa nhíu mày lắng nghe, không nói được cũng không nói không được.

Trong mắt Phùng Yến Văn, người ta không từ chối tức là đã cho bà hy vọng.

Phùng Yến Văn nhìn Hàn Thừa với ánh mắt mong đợi.

Hàn Thừa gật đầu: “Cô cũng không rõ tình hình sao?”

Thấy cậu ta hỏi vậy, sự mong đợi trong lòng Phùng Yến Văn càng lớn hơn. Bà vừa gật đầu vừa nói: “Con bé bị bắt đi ở trường học, nên tôi cũng không rõ. Tôi biết tự tiện tìm các vị là không phải, tôi không cầu xin các vị dùng quan hệ để giúp đỡ, chỉ là muốn biết tình hình thế nào để tôi còn liệu đường giúp con bé, chứ bây giờ tôi còn chẳng biết nó bị cơ quan nào bắt đi nữa.”

Bà một lần nữa nhấn mạnh không phải muốn dùng thế lực nhà họ Hàn để làm gì, chỉ muốn Hàn Thừa hiểu rằng bà không có ý định để nhà họ Hàn nhúng tay vào việc này.

Bây giờ điều bà muốn biết nhất là Từ Mộng đang ở đâu, tình hình thế nào, và vì nguyên nhân gì mà bị bắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Thừa vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng miệng lại nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi, đợi tôi gặp chị dâu hai sẽ nói với chị ấy.”

Nghe Hàn Thừa nói vậy, đôi mắt Phùng Yến Văn lập tức sáng rực lên.

Cuối cùng, Phùng Yến Văn nói một tràng lời cảm ơn rối rít rồi rời đi.

Tất nhiên, bà cũng không còn tâm trạng về nhà. Sau khi bắt xe đến khu phố Trường Xuân, bà nghĩ ngợi rồi lại đi tìm chị Lưu. Chị ấy làm cán bộ ở khu này đã lâu, chắc sẽ rành rẽ những chuyện này.

Thấy Phùng Yến Văn đi rồi, Hàn Thừa còn đứng ở cổng một lúc.

Rất nhanh sau đó, Tôn Miểu từ trong đi ra.

“Sao thế, vừa nãy nói chuyện với ai vậy?”

Hôm nay hai người họ đến đây để thăm mẹ của Hàn Quý Minh, nhưng lúc này người vẫn chưa tới nên hai người còn đang chờ. Hàn Thừa vừa nghe thấy có động tĩnh ở cổng nên mới ra xem, không ngờ lại gặp Phùng Yến Văn.

Nghe nói là Từ Mộng xảy ra chuyện, Hàn Thừa bĩu môi: “Không có gì to tát, bạn của Lăng Lăng, nghe nói gặp chút chuyện, muốn nhờ quan hệ của chị dâu hai hỏi thăm.”

Lúc đầu nghe nói là bạn của Lăng Lăng, Tôn Miểu còn chưa phản ứng kịp. Đến khi não kịp xử lý, nhận ra là Từ Mộng gặp chuyện, cô ta cười khẩy: “Chị dâu hai bận như vậy, làm sao có thể dính líu đến chuyện này được, đừng để chị ấy biết mà phiền lòng.”

Rồi cô ta lại hỏi Hàn Thừa: “Anh sẽ nói với chị ấy chứ?”

Hàn Thừa nghĩ một lát: “Cô nói xem?”

Tôn Miểu cười nói: “Chuyện này mà nói với chị dâu hai cũng không hay lắm đâu. Chưa kể chị dâu hai làm bên ngành giáo dục, chẳng liên quan gì đến chuyện này. Mà kể cả có thể giúp được thì cũng không đáng vì loại người này mà đi hỏi thăm. Không phải nghe nói là bị bắt ở trường học sao, đến nhà còn chưa thông báo, chắc chắn chuyện không nhỏ. Dạo này trong nhà vốn đã nhiều chuyện rồi, tốt nhất là đừng làm phiền chị dâu hai nữa.”

Rồi cô ta liếc nhìn người gác cổng.

Người gác cổng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ cười cười với hai người: “Sao ạ?”

Hàn Thừa nói: “Tiểu Uông, có những lời nên nói, có những lời không nên nói.”

Tiểu Uông chính là người gác cổng.

“Yên tâm, tôi hiểu mà.” Tiểu Uông nói.

Hàn Thừa tiếp: “Đặc biệt là Quý Minh. Dạo này bác gái cả vừa mới về, hai mẹ con họ lại hay xích mích. Anh hẳn biết phải làm thế nào rồi đấy. Tôi biết thủ tục chuyển chính thức của anh phải qua tay bác cả, nhưng bác gái cả cũng có tiếng nói đấy. Hay là để tôi nói với bà ấy một tiếng?”

Tiểu Uông tức đến nghiến răng. Trong cái nhà này, anh ta không đắc tội nổi với ai: “Tôi biết rồi.”

Hàn Thừa nhìn sâu vào mắt Tiểu Uông một cái rồi mới quay vào trong.

Tôn Miểu cười với Hàn Thừa: “Làm vậy có không tốt lắm không?”

“Tôi cũng là vì muốn tốt cho Quý Minh thôi. Con gái nhà như vậy, bác gái cả cũng sẽ không đồng ý đâu. Đến lúc đó hai mẹ con lại cãi nhau, chỉ tổ làm bác gái cả không vui.” Trong cái nhà này, bác gái cả mới là người mà cậu ta cần phải chú ý và nịnh bợ.

Tôn Miểu trong lòng lại âm thầm chua xót. Ý của Hàn Thừa là gì, là đang ám chỉ cô ta, dù cô ta có thích Hàn Quý Minh thì Dương Trăn Hoa cũng sẽ không đồng ý sao?

Mẹ đẻ của Hàn Quý Minh là một tiểu thư khuê các chính hiệu.

Hàn Thừa và Tôn Miểu vừa bước vào thì gặp ngay Hàn Quý Minh đang định ra ngoài.

Hàn Quý Minh hỏi: “Hàn Thừa, có chuyện gì à?”

Hàn Thừa nghẹn lời: “Không có gì.”

Dù sao cũng có chút chột dạ, cậu ta nhanh chóng liếc nhìn Tôn Miểu, thấy ánh mắt cô ta bình tĩnh, không có gì khác thường.

Hàn Quý Minh lướt qua hai người, không để tâm, ra đến cổng thì thấy Tiểu Uông đang đứng gác. Anh định hỏi một câu thì có người gọi, anh liền đi thẳng ra ngoài.

Nhìn Hàn Thừa và Tôn Miểu khuất dạng, ánh mắt Tiểu Uông dần trở nên trầm tư.

Trong cái nhà này, anh ta đương nhiên biết phải lấy lòng ai. Hàn Thừa được lòng Dương Trăn Hoa nhất, mỗi lần bà về, người trong nhà đều ngấm ngầm tâng bốc cậu ta. Nhưng Hàn Thừa không hiểu sao lại luôn thích so kè với Hàn Quý Minh. Cái cô Từ Mộng này đâu chỉ là bạn của Hàn Lăng Lăng, quan hệ của cô và Hàn Quý Minh rất đặc biệt. Chuyện này rõ ràng Hàn Thừa muốn anh ta giấu người trong nhà, ít nhất là không thể để Tưởng Tuệ Kỳ và Hàn Quý Minh biết.

Giấu Tưởng Tuệ Kỳ thì dễ, lỡ sau này bà ấy biết thì cùng lắm cũng chỉ trách mắng vài câu.

Nhưng nếu để Hàn Quý Minh biết anh ta cố tình giấu giếm chuyện này, thì sau này anh ta thật sự khó sống.

Tiểu Uông đứng thẳng tắp, đầu lưỡi nhẹ nhàng chống lên hàm trên, sắp xếp lại suy nghĩ. Anh ta cảm thấy chuyện này thật khó xử.

Nhưng khi nhìn thấy người đang đi tới, Tiểu Uông lại cảm thấy chuyện này cũng không quá khó.

“Tiểu Uông, Hàn Quý Minh đâu?” Người tới tướng mạo tuấn tú, chính là Giang Nam ở nhà bên cạnh.

Nói đến nhà họ Giang, đó là một gia tộc hiển hách không kém nhà họ Hàn. Giang Nam và Hàn Quý Minh lại xấp xỉ tuổi nhau, thân thiết từ nhỏ. So với anh em trong nhà, quan hệ của Hàn Quý Minh với người bạn này có lẽ còn thân hơn.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Giang Nam bắt đầu đi làm nhưng vẫn thường xuyên đến tìm Hàn Quý Minh chơi.

Tiểu Uông bĩu môi: “Không may rồi, vừa mới đi.”

Nghe vậy, Giang Nam quay người định đi.

Tiểu Uông gọi anh ta lại: “Nhà cậu có quen ai bên công an không?”

Giang Nam ngẩn ra: “Sao vậy?” Tiểu Uông thường không hỏi những câu như thế.

Tiểu Uông cười cười: “Gia sư của Hàn Lăng Lăng cậu biết chứ, con gái cô ấy là Từ Mộng gặp chút chuyện. Cô ấy rối như gà mắc tóc, chạy đến đây nhờ vả, đúng lúc dì Tưởng lại không có nhà. Tôi cũng không biết làm thế nào, cậu xem có bạn bè nào giúp được cô ấy không?”

Sắc mặt Giang Nam lập tức thay đổi, không phải vì cảm thấy lời nói của Tiểu Uông có gì lạ.

Hàn Quý Minh dạo này đang vui như mở cờ trong bụng, ai thân cận đều biết anh có người trong lòng. Là bạn thân từ nhỏ, Giang Nam là người rõ nhất chuyện này. Ngoài cô bé tên Từ Mộng kia ra, còn ai có thể làm Hàn Quý Minh vui vẻ như vậy? Con người anh vốn lạnh lùng, trước đây chưa từng thích cô gái nào, càng chưa từng để tâm đến ai như vậy.

Cô ấy gặp chuyện, Phùng Yến Văn lại chạy đến nhà họ Hàn nhờ giúp đỡ, mà Tiểu Uông lại không dám nói cho anh biết, chắc chắn là có điều khó xử.

Giang Nam và Hàn Quý Minh thân đến mức mặc chung quần, chuyện này chắc chắn anh ta sẽ không giấu giúp. Phải tìm được Hàn Quý Minh ngay lập tức.

“Được, chuyện này tôi biết rồi. Cậu cứ coi như là tôi tự nhìn thấy đi. Có thể cho tôi biết Quý Minh đi đâu không?”

Người như Tiểu Uông rất biết nhìn mặt đoán ý, nếu không cũng không thể ngồi ở vị trí này đến hôm nay. Đừng thấy anh ta chỉ là người gác cổng nhà họ Hàn, vị trí này thôi mà cả đám trai quê tranh giành vỡ đầu mới có được. Người như vậy không chỉ phải có năng lực mà đầu óc cũng phải đặc biệt nhanh nhạy.

Tiểu Uông nói một địa chỉ mà Giang Nam biết. Anh ta về nhà lấy xe máy rồi đuổi theo.

May mà Hàn Quý Minh đi chưa xa, Giang Nam phóng như bay nên đã đuổi kịp. Giang Nam vừa nói rõ ý định, sắc mặt Hàn Quý Minh lập tức thay đổi. Phùng Yến Văn chạy đến nhà họ Hàn nhờ giúp đỡ, mà Tiểu Uông lại không dám nói cho anh biết. Với một người thông minh như anh, chỉ cần liên tưởng một chút là biết ai đang giở trò.

“Mẹ kiếp!” Hàn Quý Minh chửi một câu tục tĩu. Anh vốn định tự lái xe đi, nhưng liếc nhìn Giang Nam một cái: “Cậu rảnh không?”

Không biết vì sao, trong đầu Hàn Quý Minh lập tức hiện ra khuôn mặt của Hàn Thừa và vẻ mặt kỳ lạ của hai người họ lúc nãy. Hàn Thừa chắc chắn biết chuyện, còn dặn người trong nhà không được nói cho anh biết.

Hắn không phải không biết Từ Mộng thân với anh nhất, mà vẫn cố tình ém nhẹm chuyện này, rõ ràng là muốn chọc tức anh.

Hàn Thừa và Tôn Miểu cặp kè với nhau, đúng là ghê tởm.

Giang Nam nói: “Tôi thì rảnh, để tôi lái xe đưa cậu đi.”

Anh hai của Hàn Quý Minh có chút quan hệ, muốn hỏi thăm chuyện này cũng không khó. Hai người, một người lái xe, một người gọi điện thoại, rất nhanh đã xác định được địa điểm cần đến và cả nguyên nhân sự việc.

Hai hôm trước, Từ Mộng có mang một bát đồ ăn sang cho nhà hàng xóm, và đúng ngày hôm qua, ông cụ trong nhà đó đã qua đời.

Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, bà cụ trong nhà một mực khẳng định ông lão c.h.ế.t vì trúng độc, yêu cầu điều tra rõ ràng, kết quả là người được đưa đến bệnh viện.

Đúng vậy, là bệnh viện.

Thời đại này không có pháp y như trong phim truyền hình, khám nghiệm tử thi đều được thực hiện ở bệnh viện.

Sau khi khám nghiệm sơ bộ tại bệnh viện, xác nhận rằng nạn nhân c.h.ế.t do trúng độc, cảnh sát lập tức vào cuộc điều tra lập án.

Lần này người bị đưa đi, ngoài Từ Mộng còn có con dâu của ông cụ là Dương Tam Thục. Cả hai đều là nghi phạm, trong đó Dương Tam Thục là nghi phạm chính.

Nếu là trước đây, Từ Mộng có thể sẽ chỉ bị đưa đi với tư cách nhân chứng. Nhưng mấy năm gần đây, chiến dịch "bài trừ tệ nạn xã hội" bắt đầu được thực hiện nghiêm ngặt, các loại tội phạm có tính chất nghiêm trọng đều bị trừng trị rất nặng. Từ Mộng vừa hay rơi vào đúng thời điểm này, nên đã bị “xử lý nghiêm”.

Hàn Quý Minh nói một địa chỉ: “Đến đó trước đã!”