Mỹ Nhân kinh thành thập niên 90

Chương 133



 

 

 

Đầu tháng 12, một trận tuyết lớn rơi xuống khiến nhiệt độ lại giảm đi không ít. Lò sưởi trong nhà cuối cùng cũng được nhóm lên, không khí trở nên ấm áp và dễ chịu.

Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ cuối tháng, Từ Mộng ngủ một mạch ở nhà đến hơn 9 giờ.

Trời lạnh thế này, Phùng Yến Văn cũng lười nấu bữa sáng. Sáng sớm tinh mơ bà đã ra ngoài mua chút đồ ăn, lúc về vừa hay nghe thấy trong phòng có tiếng động, biết là Từ Mộng đã dậy: “Ban ngày mẹ phải đến cửa hàng, con định khi nào ra ngoài?”

Bà thích uống thứ gì đó ấm nóng vào buổi sáng nên đã mua tào phớ về. Từ Mộng thì lại thích ăn những món nhiều dầu mỡ và có thịt hơn, ăn bánh bao là phải chọn bánh bao nước nhân thịt mới ngon!

Phùng Yến Văn dọn dẹp sách vở trên bàn rồi ngồi xuống ăn sáng, bà ăn vội để lát còn ra ngoài. Hiện tại số lượng học sinh ngày càng đông, nghỉ đông còn có rất nhiều người đăng ký muốn gửi con đến học. Chỗ ở nhà không đủ dùng, Từ Mộng bèn đề nghị bà thuê một căn nhà để mở lớp học thêm. Thời gian gần đây, Phùng Yến Văn đều bận rộn chạy đi tìm nhà cho thuê.

Cả hai mẹ con đều là những người bận rộn.

Từ Mộng khoác vội chiếc áo bông chạy ra khỏi phòng ngủ, vơ một cái bánh bao nước cho vào miệng, thỏa mãn nheo mắt lại rồi than thở: “Vẫn là bánh bao nước ở đây ngon nhất, tiếc là chỉ khi nào được nghỉ cuối tháng con mới ăn được.”

Phùng Yến Văn nhìn mái tóc đen nhánh của con gái, lòng thầm cảm khái con bé đã lớn lên tự lúc nào.

Hồi Từ Mộng mới được đưa đến nhà, cô bé mới hơn một tuổi, dạ dày rất yếu, không ăn được những đồ ăn nhiều đạm. Uống sữa bò hay ăn trứng gà đều bị tiêu chảy, nhưng chỉ ăn cháo không thì lại sợ suy dinh dưỡng. Hồi nhỏ cô bé gầy như que tăm, da lại trắng. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trông gần như trong suốt.

Thư Sách

Lúc đó, bố mẹ cô bé phải vào Nam, lo rằng con gái theo họ đi xa như vậy sẽ không sống nổi nên đành gửi gắm cho họ hàng nuôi. Chẳng mấy chốc đã lớn thế này rồi. Bà chưa từng gặp bố mẹ của Từ Mộng, nhưng nghe hàng xóm kể lại, mẹ cô bé là một đại mỹ nhân, và cô bé lớn lên rất giống mẹ, xinh đẹp từ nhỏ.

Hồi đó, Phùng Yến Văn vẫn mong có một đứa con của riêng mình, nên không mấy hứng thú với việc nuôi một đứa trẻ không cùng huyết thống. Nhưng Từ Mộng quá yếu ớt, mà bà lại có lòng thương người, sợ không ai nhận nuôi thì con bé sẽ c.h.ế.t mất. Cứ thế nuôi nấng như một con ch.ó con, mèo con, lâu dần cũng tràn đầy tình cảm.

Phùng Yến Văn cũng cắn một miếng bánh bao nước, lập tức cảm thấy hơi ngấy. Bà nhíu mày rồi ăn một miếng tào phớ. Hai mẹ con nói chuyện được một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân đi vào từ bên ngoài, cả hai cùng lúc nhìn ra.

Là Smith đang bế Emma tới.

Bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, hai cha con đi rất chậm. Emma nhìn qua cửa sổ thấy Phùng Yến Văn, liền phấn khích tụt xuống khỏi người bố, lon ton chạy đến cửa.

Cửa vừa mở, gió lạnh đã vèo vèo ùa vào, Từ Mộng bất giác rùng mình.

Smith vội vàng đi theo, đẩy Emma vào trong rồi đóng cửa lại.

Phùng Yến Văn vừa ăn xong hộp tào phớ, đậy nắp hộp lại rồi chào Emma.

“Chào Emma, sao hôm nay con lại đến đây?”

Hôm nay không có lớp học, hơn nữa Smith rất ít khi không mời mà đến như vậy.

Emma ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn bà, đôi mắt xanh biếc như ẩn chứa những vì sao lấp lánh.

Smith nói: “Phùng, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Phùng Yến Văn nhướng mi, ra hiệu cho Smith ngồi xuống trước đã.

Nhưng Smith có vẻ rất sốt ruột, anh xua tay, cũng không ngại Từ Mộng đang ở gần đó, đi thẳng vào vấn đề: “Phùng, trường học ở Anh muốn tôi nhanh chóng trở về. Có những lời tôi sợ nếu không nói ra bây giờ, sau này sẽ rất khó để nói với cô.”

Phùng Yến Văn nhìn anh, ra hiệu cho anh nói tiếp.

Smith nhìn sang Từ Mộng, rồi cắn răng nói tiếp: “Tôi và mẹ của Emma đã ly thân từ trước khi con bé ra đời, nên hiện tại tôi vẫn đang độc thân. Tôi muốn cầu hôn cô, xin cô hãy cùng tôi trở về Anh.”

Phùng Yến Văn sững sờ, bà không ngờ Smith lại trực tiếp như vậy.

Thời gian qua, bà và Smith chung sống khá hòa hợp, cũng biết anh một mình nuôi Emma và đã ly thân với mẹ cô bé. Bà vốn nghĩ Smith sẽ nói vài lời bóng gió, nhưng không ngờ anh vừa mở lời đã muốn bà cùng anh đến Anh, chuyện này quá đột ngột.

Phùng Yến Văn ngẩn người vài giây, sau đó xua tay nói: “Tôi nghĩ anh biết khoảng cách từ Trung Quốc đến Anh xa thế nào. Tôi không thể rời đi xa như vậy được...”

Bà không trực tiếp từ chối Smith, nhưng nếu ngay từ đầu điều kiện đã là phải đến Anh, thì dù đất nước đó có hấp dẫn đến đâu, bà cũng không dám đi. Ai biết trước trên đường sẽ xảy ra chuyện gì, mà Smith và bà cũng chưa thực sự thân thiết. Chuyện ra nước ngoài, nếu là tự mình muốn đi thì là một chuyện, nhưng nếu đi theo một người đàn ông thì thật quá liều lĩnh. Hơn nữa, bà và Smith cũng không thân đến mức đó, chuyện tình cảm khó nói trước, nhỡ đâu lại chia tay thì sao?

Smith dường như cũng đã lường trước được việc sẽ bị từ chối, ánh mắt anh lập tức ảm đạm đi: “Xin lỗi Phùng, chính tôi cũng cảm thấy yêu cầu này quá đáng. Lẽ ra tôi nên thổ lộ với cô sớm hơn. Nếu chúng ta đã ở bên nhau một thời gian, liệu cô có đồng ý cùng tôi đến Anh không?”

Phùng Yến Văn suy nghĩ một lát rồi vẫn lắc đầu: “Tôi nghĩ anh biết sự nghiệp của tôi chỉ vừa mới bắt đầu. Hơn nữa, cuộc đời sau này của tôi sẽ không xoay quanh đàn ông và gia đình. Tôi đã rất khó khăn mới có được sự nghiệp như hiện tại, cho nên—”

Bà sẽ không đến Anh để bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống mới của bà chỉ vừa mới bắt đầu ở đây thôi.

Đôi mắt Smith lập tức tối sầm lại, may mà trước khi đến anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu Phùng Yến Văn đồng ý, anh sẽ rất vui. Nếu bà không đồng ý, anh cũng sẽ không quá đau khổ.

Nhưng lần này anh đến, phần nhiều là muốn bày tỏ lòng mình. Trước đây anh chưa từng nghĩ sẽ yêu một người phụ nữ phương Đông, nhưng lần này khi thật sự phải rời đi, nghĩ đến việc sau này có thể sẽ không bao giờ gặp lại Phùng Yến Văn nữa, anh lại cảm thấy một nỗi hoảng sợ chưa từng có. Và nếu anh không để lại tấm chân tình của mình ở đây, có lẽ sau này đến cơ hội tỏ tình cũng không còn.

Smith vốn nghĩ lần đến Trung Quốc giao lưu học tập này sẽ kéo dài ít nhất hai năm, nhưng không ngờ mới đến được hai tháng, trường học đã triệu tập anh trở về gấp. Anh thậm chí còn không biết lần sau khi nào mới có thể quay lại.

Emma cũng hiểu được cuộc nói chuyện của bố và dì Phùng, cô bé lập tức nhào tới ôm lấy chân Phùng Yến Văn làm nũng, rồi “hu hu” khóc nức nở. Đứa trẻ này rất biết cách làm nũng, khiến người ta không thể nào cứng lòng được. Phùng Yến Văn vội vàng ôm Emma vào lòng dỗ dành.

Từ Mộng nhét một cái bánh bao nước vào miệng cô bé. Emma vẫn còn sụt sịt, nhưng cái miệng lại rất thành thật. Ăn xong cái thứ nhất, cô bé liền nín khóc, đôi mắt xanh biếc nhìn về phía Từ Mộng: “Nữa ạ!”

Trẻ con quả nhiên đáng yêu nhất là lúc ăn uống.

Từ Mộng dạy cô bé nói từ “bánh bao nước” rồi trêu: “Sau này đến Trung Quốc, chị sẽ kiểm tra em đấy nhé.”

Trong cuộc sống hàng ngày, cô bé đã học được rất nhiều từ, và Từ Mộng cũng khuyến khích cô bé cố gắng nói bất cứ khi nào có thể. Trẻ con học rất nhanh, tiếng Trung của cô bé còn giỏi hơn bố mình nhiều.

Nói xong, Emma lại mếu máo, trông rất đáng thương.

Từ Mộng lại nhét thêm một cái vào miệng cô bé. Ăn hết cái này đến cái khác, đến cái cuối cùng, Emma mới buồn bã nói: “Chờ về Anh rồi, có phải sẽ không có bánh bao ngon như vậy để ăn nữa không?”

Nói xong lại có vẻ muốn khóc, cô bé thật sự rất quý dì và chị.

Trong khoảng thời gian chung sống, Từ Mộng cũng rất thích cô bé tóc vàng mắt xanh này. Cô hôn lên má cô bé: “Em đáng yêu quá.”

Đứa trẻ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá hay khóc.

Từ Mộng đành phải bế cô bé ra ngoài chơi, nhưng Emma vẫn chưa ăn đủ bánh bao nước, lại đòi ăn thứ khác. Cô bé từ nhỏ đã đi du lịch nhiều nước, chỉ riêng mấy nước châu Á cũng đã đến không ít lần, khẩu vị sớm đã không còn giống người bản xứ Anh nữa. Ngược lại, đồ ăn Trung Quốc lại khá hợp khẩu vị cô bé. Lúc mới đến Emma ăn không được bao nhiêu, giờ thì lại ăn rất ngon miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Smith không hề cảm thấy khó xử vì bị từ chối, anh còn mời Phùng Yến Văn ra ngoài ăn trưa. Phùng Yến Văn nói hôm nay bà phải đi xem cửa hàng, e là không có thời gian đi chơi cùng hai cha con.

“Không sao, tôi sẽ đưa Emma đi cùng cô,” Smith nói.

Phùng Yến Văn cảm thấy vô cùng khó xử, không phải bà vừa mới từ chối anh sao?

Tiếc là Smith và Emma dường như không nghĩ vậy. Hai cha con thậm chí còn bắt đầu bàn luận xem trưa nay ăn gì. Cả hai đều muốn thử món vịt quay Trung Quốc, thế là họ vui vẻ thống nhất trưa ăn vịt quay, tối ăn lẩu. Emma cũng tạm thời quên mất mình vừa khóc lóc đòi ăn bánh bao nước. Hai cha con ríu rít nói chuyện, làm cho không khí cũng nhẹ nhõm đi không ít.

“Trước khi rời Trung Quốc, tôi muốn ăn vịt quay thêm ba bữa nữa, đây là một trong những món ăn tôi yêu thích nhất.”

Emma cũng vui vẻ vung vẩy nắm tay nhỏ: “Ngon ngon!”

Hai cha con nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Phùng Yến Văn có chút dở khóc dở cười, nhưng bà cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa.

Trong lúc nói chuyện, Từ Mộng cũng đã sửa soạn xong, đi cùng họ ra ngoài. Ở bên Smith không có nhiều câu nệ, anh không ra vẻ bề trên và nói chuyện với Từ Mộng như bạn bè. Đây có lẽ cũng là lý do Phùng Yến Văn khá thích ở bên Smith. Sau khi trải qua những người như bà cụ Tiết và bà Trần, sau này nếu Phùng Yến Văn tìm đối tượng, có lẽ bà sẽ không tìm người nào phải sống chung với người lớn tuổi.

Ừm, Từ Mộng cũng không muốn.

Vừa ra khỏi cửa, tuyết đã phủ trắng xóa mặt đất.

Emma không cho bố bế nữa, cô bé đi đôi giày nhỏ màu đỏ rực vui vẻ chạy trên nền tuyết, vừa chạy vừa reo lên: “Tuyết rơi, tuyết rơi rồi!”

Nhanh như một tia chớp, cô bé gần như bỏ lại người lớn phía sau.

Từ Mộng cũng nổi hứng trẻ con, chạy theo Emma ở phía sau. Hai người chạy vút đi một đoạn xa mới dừng lại. Cuối cùng khi đã mệt, cả hai lại nắm tay nhau đi về, bỏ lại Smith và Phùng Yến Văn ở phía xa. Họ quay đầu lại chỉ thấy hai chấm đen nhỏ, thấy hai người đang nói chuyện gì đó. Smith rất cao, khiến cho Phùng Yến Văn vốn đã cao gầy trông càng nhỏ nhắn hơn. Từ Mộng có chút tiếc nuối nghĩ, nếu Smith không phải trở về, hai người họ thật sự rất xứng đôi. Hơn nữa, cô cũng rất thích Smith, anh không hề lên mặt trưởng bối, nói chuyện cũng thẳng thắn.

Từ Mộng: “Emma, chị dẫn em đi đắp người tuyết nhé.”

Emma phồng má: “Chị lừa người, tuyết ít thế này, không đắp được người tuyết đâu!”

Trận tuyết này chỉ vừa mới rơi, trên mặt đất mới phủ một lớp mỏng, làm sao mà đắp được. Tiếc là ngày mai phải đi học, chứ ngày mai chắc chắn có thể đắp người tuyết được rồi, Từ Mộng cảm thấy hơi tiếc.

Mắt Emma đã sáng lên, cô bé chỉ về phía bố mình nói: “Biết đâu bố và dì Phùng có thể yêu nhau thì sao. Em rất muốn dì làm mẹ của em, dì là người dịu dàng nhất em từng gặp, đến cả chị cũng trở nên đáng yêu hơn.”

Từ Mộng kinh ngạc: “Tại sao lại là ‘đến cả chị’...”

Emma chớp chớp đôi mắt to: “Đó không phải là một từ hình dung rất hay sao?”

Từ Mộng: “…”

Cô lập tức sửa lại cho cô bé: “Không hay chút nào, đây không phải là lời khen đâu nhé. Em phải nói là, em cũng rất thích chị.”

Từ Giải Phóng xuất hiện trước mặt họ đúng lúc này.

Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, tinh thần của bà cụ lập tức suy sụp, phải nhập viện mấy lần, sức khỏe ngày càng sa sút. Từ khi Từ Đại Vệ nhập viện, anh cả và chị dâu vẫn luôn nghi ngờ vết thương của Từ Đại Vệ là do anh ta gây ra, thường xuyên đến gây sự. Từ Giải Phóng dứt khoát khóa cửa phòng, chạy vào Nam làm ăn. Anh ta đi thì chẳng sao, nhưng cuộc sống của nhà họ Từ lại càng thêm khổ sở. Lần này anh ta kiếm được không ít tiền, trở về liền muốn làm hòa với Phùng Yến Văn.

Nói Từ Giải Phóng không có tình cảm với Phùng Yến Văn là nói dối. Phùng Yến Văn vừa xinh đẹp, dù năm đó chỉ là một cô gái nông thôn, cũng đã từng khiến anh ta rất đắc ý. Nhưng sau này mọi chuyện dần thay đổi. Phùng Yến Văn thi đỗ đại học, cả nhà bắt đầu nhìn bà không thuận mắt.

Đầu tiên là bà cụ, bà lo rằng cô con dâu thứ ba này là “vịt hoang hóa phượng hoàng”, sớm muộn gì cũng sẽ bay đi. Cho đến tận bây giờ bà vẫn nói lẽ ra năm đó không nên cho Phùng Yến Văn đi học đại học. Học xong đại học tâm liền bay bổng, không học đại học thì không có bản lĩnh, dù sống ở nhà có ấm ức thế nào cũng phải cắn răng chịu đựng.

Sau đó là hai người chị dâu luôn so bì với Phùng Yến Văn. Để chèn ép cô em dâu này, hai người không ít lần xúi giục gây chuyện trong nhà.

Mãi đến gần đây Từ Giải Phóng mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Mẹ và anh em đều là mây bay, chỉ có vợ mới là của mình.

Tuy chuyện anh ta không thể sinh con là lừa dối bà, nhưng Phùng Yến Văn bây giờ tuổi cũng đã lớn, khó nói có thể tìm được người nào khác. Anh ta bằng lòng chấp nhận Từ Mộng. Nếu Phùng Yến Văn chịu quay về, anh ta nguyện sẽ sống tốt với bà, nuôi nấng Từ Mộng như con ruột. Vốn dĩ cô bé cũng được nuôi lớn ở nhà họ Từ, lại là con gái của người anh họ không cùng chi với anh ta, nên với nhà họ Từ mới là có quan hệ huyết thống.

Nghĩ đến đây, lòng Từ Giải Phóng nóng ran lên.

Đứa trẻ Từ Mộng này tuy là con gái, nhưng từ nhỏ đã thân với Phùng Yến Văn. Anh ta cũng không so đo chuyện có phải con ruột hay không. Bố của Từ Mộng vốn có quan hệ họ hàng gần với anh ta, suy cho cùng cũng chẳng khác gì con ruột là mấy.

Với một lòng nhiệt huyết, Từ Giải Phóng vừa hay thấy Từ Mộng đang dắt theo một đứa trẻ ngoại quốc tóc vàng, cười nói vui vẻ chạy tới.

Từ Mộng mặc một chiếc áo bông mới tinh màu vàng nhạt, trông cao hơn một chút so với kỳ nghỉ hè, mặt cũng trắng và tròn hơn một ít. Nhìn là biết cuộc sống rất sung túc.

Phùng Yến Văn thật đúng là chịu chi tiền cho nó!

Từ Giải Phóng không thích Từ Mộng lắm, và cũng chẳng thân thiết với cô con gái nuôi này từ nhỏ. Trẻ con là vậy, bạn không thân với nó, nó cũng có thể cảm nhận được. Từ Mộng cũng không thích người cha nuôi này từ bé.

“Từ Mộng, mẹ cháu đâu?”

Từ Mộng suýt nữa thì đ.â.m sầm vào người Từ Giải Phóng, may mà Emma kéo lại nên mới dừng kịp.

Phản ứng đầu tiên của cô là: đến tìm mẹ cô làm gì, không phải lại đến bắt mẹ cô về làm trâu làm ngựa đấy chứ?

Nhìn lại bộ dạng của Từ Giải Phóng, râu được cạo gọn gàng, quần áo cũng được sửa soạn tươm tất, mi tâm Từ Mộng giật giật. Cô theo bản năng nhìn về phía sau, lúc này Phùng Yến Văn vẫn đang nói chuyện với Smith. Không biết họ nói đến chuyện gì mà Phùng Yến Văn lấy tay che miệng, cười không ngớt, đuôi mắt khóe mày đều ánh lên vẻ nhẹ nhõm và vui vẻ.

Từ Giải Phóng nhìn thấy liền nhíu mày: “Gã người nước ngoài kia là ai?”

Giọng điệu không một chút khách sáo.

Thảo nào bà cụ nói Phùng Yến Văn không phải là người phụ nữ an phận. Mới ly hôn được nửa năm đã cặp kè với một gã người nước ngoài. Sao trước đây không phát hiện ra bà ta thích cười như vậy nhỉ, bà ta cũng chưa từng cười với anh ta như thế. Ít nhất là sau này thì không bao giờ!

Nhưng anh ta đâu có nghĩ được rằng, trước kia Phùng Yến Văn phải làm bao nhiêu việc nhà, còn phải chịu đựng sự chế giễu và khắc nghiệt của cả nhà họ Từ, có thể cười nổi mới là lạ. Nhưng Từ Giải Phóng hoàn toàn không nghĩ vậy, trong mắt anh ta, Phùng Yến Văn chỉ là một người đàn bà hư vinh, sính ngoại.

Đối với anh ta thì mặt mày cau có, đối với người nước ngoài thì lại cười một cách lẳng lơ như vậy.

Không chỉ Từ Giải Phóng thấy Phùng Yến Văn, mà Phùng Yến Văn cũng thấy Từ Giải Phóng.

Bà bước nhanh đến trước mặt Từ Mộng, kéo hai đứa trẻ ra sau lưng mình, ánh mắt tràn đầy địch ý và đề phòng.