Nào ngờ, nàng ta không tìm được Thẩm Phó Ngôn, mà lại gặp phải dân chạy loạn, bị va chạm dẫn đến sẩy thai, tại chỗ xuất huyết ồ ạt, m.á.u nhuộm cả nửa người, lúc được khiêng về thì đã hôn mê bất tỉnh.
Nghe được tin đó, ta nhấp một ngụm rượu Lão Quân Mi, vô cùng hài lòng.
Kiếp trước, cũng đúng ngày này, Đỗ Tiểu Mãn giở trò, dùng tin tức từ ngoại tổ gia để dụ ta ra ngoại ô, cũng gặp phải dân chạy loạn, khiến ta sẩy thai, suýt nữa một xác hai mạng.
Khi Thẩm Phó Ngôn vội vàng trở về phủ, hắn liên tiếp chịu đả kích. Đứa con duy nhất đời này của hắn không còn, mấy tiệm cầm đồ lớn cũng lần lượt tìm đến, đòi nợ đại phòng.
Đỗ Tiểu Mãn mất con, liền không còn giá trị gì.
Thẩm Phó Ngôn không còn khả năng làm nam nhân, tất nhiên chẳng còn mảy may tình nghĩa gì.
Nhìn Đỗ Tiểu Mãn nằm trên giường, mặt mày tái nhợt, thân thể còn phình to, Thẩm Phó Ngôn liền cảm thấy chán ghét và ghê tởm:
“Ta sao lại bị nữ nhân quê mùa ngu dốt như ngươi mê hoặc cơ chứ? Ngươi hại ta thảm quá! Đám công tử thế gia đều cười nhạo ta thích nhặt rác. Nói! Có phải ngươi đã hạ cổ ta không?!”
Thẩm Phó Ngôn nhất quyết không thừa nhận là mình háo sắc mà sinh họa.
Hắn chỉ nghĩ, nếu có thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Đỗ Tiểu Mãn, thì có thể che lấp được sự vô dụng của mình.
Thẩm Phó Ngôn vẫn chưa hả giận, lại sai người hầu đưa phụ tử Đỗ gia đến sòng bạc, để trút giận lên cả nhà họ.
Khi Thẩm Phó Ngôn đến tìm ta, hắn đã thay một bộ y phục mới tinh, nhưng lạ thay, vẫn không giấu được sự u ám khắp người.
Hắn cung kính: “A Cẩm, ta hối hận rồi... thực sự hối hận rồi... Tam thúc dù sao cũng là trưởng bối, còn ta và nàng là đồng lứa, nàng có muốn... xem xét lại ta không?”
Ta sững người.
Thẩm đại gia sao có thể nuôi ra một đứa như vậy, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Chẳng trách, Thẩm Lâm Xuyên lại nói, đại phòng không cần nâng đỡ, cứ để tự sinh tự diệt.O mai d.a.o muoi
Bỗng nhiên, ta buồn nôn.
Sắc mặt Thẩm Phó Ngôn tái mét: “Ngươi... rốt cuộc vẫn coi thường ta?!”
Ta nhướng mày: “Chuyện đó chẳng phải đã rõ mười mươi rồi sao?”
Dù là kiếp trước hay kiếp này, ta chưa từng coi trọng hắn.
19
Thẩm Phó Ngôn dạo gần đây vẫn luôn trong trạng thái sụp đổ tinh thần, đến mức hắn đã mất kiểm soát ngay trước mặt ta.
Hôm nay Thẩm Lâm Xuyên không có ở phủ, nhưng đã để lại Mặc Họa ở lại bảo vệ ta.
Mặc Họa tiến lên liền tát liền mấy cái:
“Thế tử vô lễ với Tam phu nhân, đáng bị đánh!”
Ta lười tự ra tay, chỉ sai bảo Mặc Họa:
“Đừng nương tay, đại chất nhi này của ta mặt dày lắm, dám trêu chọc tam thẩm của mình, không coi trưởng bối ra gì!”
Thẩm Phó Ngôn sau khi bị tát liên tiếp vài cái, chỉ dám ngây ra đứng yên tại chỗ nhìn ta, một hồi lâu, hắn lại đỏ hoe cả mắt:
“Sở Cẩm... chẳng lẽ... nàng chưa từng yêu ta? Dù chỉ một chút?”
Ta như bị một đám sương mù bao phủ đầu óc.
Tên này rốt cuộc lấy đâu ra sự tự tin như vậy?
Rõ ràng không lâu trước đó hắn còn cực kỳ chán ghét ta kia mà.O mai d.a.o muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lắc lắc ngón tay: “Chưa từng.”
Thẩm Phó Ngôn như bị thương nặng trong nội tâm, căm hận bỏ đi.
Mặc Họa bĩu môi:
“Phu nhân, thế tử đúng là phế vật. Chủ tử là do lão gia nhận nuôi, năm đó trước lúc lâm chung, lão gia chỉ dặn chủ tử: bảo vệ cho nhị phòng là được.”
Trong lòng ta liền hiểu rõ.
Thảo nào...
Kiếp trước, sau khi ta c.h.ế.t, hồn phách không tan, tận mắt nhìn thấy Thẩm gia dựng đài cao, rồi lại chứng kiến đại phòng sụp đổ tan tành.
Sau khi Thẩm Phó Ngôn quay về đại phòng, tinh thần gần như hoàn toàn sụp đổ.
Hắn muốn hưu bỏ Đỗ Tiểu Mãn, còn cho rằng chính nàng ta đã đem đến xui xẻo cho hắn.
“Tiện nhân! Nếu không phải vì ngươi, ta đâu có bỏ lỡ mối hôn sự tốt đẹp kia?! Ngươi là đồ sao chổi!”
Lúc này Đỗ Tiểu Mãn đã không còn sức lực gì nữa.
Nàng ta đã rơi đến cảnh này, trong tay không còn lá bài nào.O mai d.a.o muoi
Nàng ta cũng phát điên lên:
“Thẩm Phó Ngôn! Là ngươi chủ động trêu chọc ta! Là ngươi cưỡng ép ta! Là ngươi nói không cưới ta thì không được!”
Thẩm Phó Ngôn không thừa nhận:
“Rõ ràng là ngươi lượn lờ trước mặt ta! Ngươi còn dám không nhận?!”
Hai người xông vào đánh nhau.
Đỗ Tiểu Mãn bị đè xuống đất, trong lúc sắp ngạt thở, tiện tay nhặt một mảnh sứ vỡ dưới đất, đ.â.m thẳng vào cổ Thẩm Phó Ngôn.
Mặt nàng ta trắng bệch như giấy, không còn một chút vẻ kiều diễm của “cô nương bán đậu phụ” ngày nào.
Mặc Họa đứng chắn trước ta.
Đỗ Tiểu Mãn gào lên với ta:
“Sở Cẩm, ngươi trọng sinh rồi đúng không? Bằng không thì ta mới là người thắng mới phải!”
Sắc mặt ta lạnh lại: “Vậy sao?”
Nhưng kiếp trước, cả đại phòng đều bị tống vào ngục.
Sau khi tân đế đăng cơ, chỉ giữ lại nhị phòng, còn không rõ vì sao lại xử tử toàn bộ người của đại phòng.O mai d.a.o muoi
Đỗ Tiểu Mãn có hơi chột dạ, nhưng có lẽ vì đã là mũi tên cuối cùng, nàng ta lại chẳng còn gì để sợ:
“Sở Cẩm, vẻ mặt đó của ngươi là gì? Ngươi coi thường ta? Ngươi chẳng phải cũng bám víu quyền quý đó sao?! Ngươi và ta có gì khác nhau?!”
Ta nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo:
“Ngươi sai rồi. Ta và ngươi hoàn toàn khác biệt. Ngươi giành lấy những thứ không thuộc về mình. Ngươi giả vờ vô cầu, nhưng thật ra tham lam nhất!”
Ta thừa nhận, ta là một đóa tường vi mọc nơi vách đá, nhưng ta không giành giật những gì vốn thuộc về người khác.
Đỗ Tiểu Mãn vẫn không cam lòng:
“Sở Cẩm, là ngươi báo thù ta! Tất cả đều là ngươi cố ý tính kế! Ngươi vì hại ta, thật đúng là tính toán từng ly từng tí! Ta sẽ nói hết sự thật cho tam gia biết!”
Ta chậm rãi bước về phía Đỗ Tiểu Mãn, nhận lấy thanh kiếm dài từ tay Mặc Họa.