Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

Chương 23: Đám hàng xóm kì quái (23)



"Anh!"

Hai chân bảo vệ run rẩy, mơ hồ lại có chút khàn giọng mà lùi về phía sau, đáy mắt tràn đầy sự hoảng sợ cùng sợ hãi.

Cũng chính giờ khắc này, hắn ta mới cảm giác được thứ gì đó đột nhiên ở trên thắt lưng hắn ta đẩy một cái, nhưng vì mới vừa vận động xong khiến sức lực hắn ta biến mất hết, dù chỉ là một động tác rất nhỏ cũng đủ khiến cho cơ thể hắn ta ngửa ra sau, chân phải trực tiếp giẫm lên không trung, thẳng tắp từ trên cầu thang lăn xuống.

Theo một tiếng "phanh" lớn, vật nặng từ trên cao rơi xuống, đầu bảo vệ đập thẳng xuống nền đất, mắt hắn ta hiện lên cả sao vàng, chân phải cũng theo đó vang lên âm thanh đứt gãy.

Cả người bảo vệ đều xụi lơ vì đau đớn kịch liệt.

- A a a a a a…..

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, bảo vệ ngã lăn như thành có ăn trúng bã, hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt sáng như tuyết lạnh lẽo, không một tiếng động nắm chặt dao trong tay, đi xuống.

***

Tống Ngôn Trần như thoát khỏi cái chết mà quỳ xuống đất, lưng cậu tựa vào cánh cửa, thở hổn hển.

Hai tay cậu bám chặt vào sàn nhà, cả người đều là mồ hôi nóng.

Cậu đang rất khẩn trương, thần kinh hoàn toàn bị căng thẳng, cậu tựa vào cửa, cẩn thận từng li từng tí nghe lén tất cả phát sinh bên ngoài cửa, lo lắng rồi lại khủng hoảng quan sát nhất cử nhất động bên ngoài.

Cậu rất sợ sẽ bị đánh úp lại.

Nếu như đối phương vẫn còn đi theo, chẳng phải cậu sẽ bị bại lộ số phòng của mình sao?

Vậy cậu đây không phải là cứu mình, mà là hại chính mình thảm hơn sao.

Ý thức được điều này, Tống Ngôn Trần cả người run rẩy không thôi, sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch.

Mình phải làm gì đây? Mình phải làm gì đây?

Tống Ngôn Trần càng nghĩ tim đập càng nhanh, cả người bắt đầu run rẩy không thôi.

Lỗ tai cậu dán vào cửa, căng thẳng cả mặt, cẩn thận nghe tiếng vang nhỏ bên ngoài.

Xa xa, cậu liền nghe thấy ngoài cửa cách đó không xa có tiếng va chạm, còn có tiếng động thật lớn, đáng sợ tới mức cậu khẽ run lên.

Lại lo lắng chờ đợi ước chừng ba phút, xác định bảo vệ thật sự không tìm được mình, máu của Tống Ngôn Trần mới chậm rãi bắt đầu lưu động, tay chân cứng ngắc miễn cưỡng cảm giác được nhiệt độ.

May mắn.

Có chút kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm.

Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, vừa định đứng lên, nhưng vì thời gian dài duy trì một động tác dẫn đến nguyên nhân tay chân mất hết sức lực, cậu thiếu chút nữa lại ngã khụy xuống đất, thậm chí thiếu chút nữa đụng trúng đến vết thương phía sau cậu.

Tống Ngôn Trần khó khăn đứng thẳng, vịn tường, đi về phía ván giường, sau đó nằm nghiêng.

Đúng lúc này, một tin nhắn điện thoại di động nặc danh gửi đến điện thoại di động của Tống Ngôn Trần, điện thoại phát ra âm thanh "đinh đinh".

Tống Ngôn Trần theo bản năng nhìn màn hình điện thoại di động, là một tin nhắn ẩn.

Tống Ngôn Trần vừa nhìn rõ ảnh, nhất thời ngực run lên.

Nỗi sợ hãi khổng lồ lần thứ hai bao vây toàn thân cậu, xâm nhập sâu vào tận tâm can, làm cho trái tim cậu đập thình thịch liên hoàn và dần dần ăn mòn thần trí cậu.

Cậu còn chưa kịp gọi vào, đã nhận ra người đàn ông toàn thân đầy máu trong video là bảo vệ vừa quấy rối cậu…

Cậu mạnh mẽ nhìn về phía cửa, liên tiếp nhớ tới tiếng nổ lớn vừa nghe được.

Mi mắt Tống Ngôn Trần run rẩy, máu cả người đều điên cuồng chạy xuống, lạnh đến mức thấu xương thấu thịt, run rẩy không ngớt.

Bóng tối vô thanh vô tức cắn nuốt Tống Ngôn Trần, cậu rũ mắt xuống, khó khăn mở video lên.

Điện thoại di động trong nháy mắt phát ra tiếng rên rỉ, cùng với âm thanh đấm đá đầy ngược đãi.

Mà địa điểm là ở hành lang bên ngoài phòng cậu!

Tống Ngôn Trần không chịu nổi bịt miệng lại, điện thoại di động cũng bởi vì run tay mà rơi xuống đất, vỡ thành một vết nứt thật sâu.

Tống Ngôn Trần cố gắng kiềm chế cảm giác choáng váng và hoa mắt, cậu nhặt điện thoại lên, cẩn thận nhìn nội dung trên màn hình điện thoại.

Trong tầm mắt mờ mờ, Tống Ngôn Trần liền chú ý tới người đàn ông trong video đang đánh bảo vệ, trong tay hắn còn cầm một con dao.

Tim Tống Ngôn Trần bắt đầu đập mạnh không kiểm soát được.

Nếu cứ tiếp tục như này, bảo vệ rất có thể sẽ chết!

Ý thức được điểm này, biểu cảm Tống Ngôn Trần biến hóa khó lường, cơ thể cũng bắt đầu run như cầy sấy.

Cậu phải làm gì đây? Cậu phải làm gì đây?

Cậu có nên gọi cảnh sát không? Bảo vệ có thể sẽ bị đâm chết trước khi cảnh sát đến!

Nội tâm Tống Ngôn Trần giống như có vô số con kiến không ngừng gặm nhấm thứ gì đó tên là 'Lương tâm'.

Không!!!

Cậu không thể trơ coi như không có gì xảy ra được!

Đó chính là một mạng người!

Ý thức được điểm này, biểu cảm của Tống Ngôn Trần nháy mắt kiên nghị hẳn lên.

Tống Ngôn Trần vừa định từ trên giường ngồi dậy, phía sau cậu liền lặng lẽ xuất hiện một đôi tay bất thình lình ôm lấy eo cậu.

Tống Ngôn Trần theo bản năng muốn trốn về phía trước, cả người kinh hãi thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống, tay người đàn ông vững vàng ôm lấy cậu, ngăn cản chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

"Em đi đâu vậy?"

Nghe thanh âm quen thuộc bên tai, Tống Ngôn Trần giật mình, làn da sau tai nhanh chóng nổi lên một tầng da gà, tay chân cứng ngắc giống như bị người ta rót vào một nhiệt độ cao, khuôn mặt tái nhợt y hệt một tờ giấy trắng, từng chút từng chút một thiếu đi sức sống.

Là con ma đó!

Môi Tống Ngôn Trần nhắm nghiền, cũng không biết có phải cảm xúc phập phồng quá mức kịch liệt hay không, cơ thể hắn lại run rẩy không sao hiểu được, tim đập thình thịch bên tai cũng tăng nhanh, từng chút từng chút đánh mạnh vào ngực cậu.

Nhưng lần này không phải vì căng thẳng, mà là cảm giác bên ngoài, đặc biệt phức tạp, tần số tim đập rất khó tả.

Tống Ngôn Trần nhìn về phía sau, đầu quay xuống phía sau, cậu vẫn không nhìn thấy bộ dáng chân chính của đối phương.

Bóng đen im lặng vu.ốt ve thắt lưng Tống Ngôn Trần, như con mãng xà gắt gao siết chặt con mồi, ôm lấy đối phương, nâng đối phương lên người mình. Ánh mắt gã hơi lóe lên, ngữ khí tối nghĩa không rõ ràng, "Ta muốn nhìn vết thương của em. ”

Lời vừa nói ra, Tống Ngôn Trần cảm thấy toàn thân run rẩy, cậu sợ tới mức mặt đỏ ửng lên, "Không! Không, tôi không thể! ”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com