Năm Ấy, Cung Khuyết Khóa Chặt Nỗi Thanh Hoan

Chương 15



Chẳng cần nàng nói rõ, ta đã sớm biết đầu đuôi sự tình.  

Chính ta là người sai phụ thân âm thầm an bài, cố ý khiến nội trạch nhà họ Dao dấy lên sóng gió.

 

Đứa đệ đệ cùng cha khác mẹ của Dao Chiêu Dung, là một tên công tử ăn chơi, mới mười lăm tuổi đã dám cưỡng đoạt dân nữ.  

Cuối cùng bị người ta giếc chếc.

 

Thiếp thất trong phủ thừa cơ, đổ oan cho chính thất.

 

Dao Chiêu Dung cùng mẫu thân nàng, vẫn luôn nương tựa vào nhau mà sống.

 

Phụ thân nàng tuy chỉ là một chức quan tép riu, nhưng lại do chính tay thê tử cũ bỏ bạc ra dâng mua.  

Chỉ tiếc thay, từ xưa nam nhân bạc tình, nào ai quý trọng thê tử tào khang.

 

Vì mẫu thân, Dao Chiêu Dung có thể hy sinh tất cả.

 

Ta đích thân đỡ nàng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay, an ủi:  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Được, bản cung sẽ giúp muội. Chỉ cần phủ Tể tướng ra mặt, mẫu thân muội tất sẽ bình an vô sự. Cái chếc của tên thứ đệ kia, cũng có thể làm rõ trắng đen."

 

Dao Chiêu Dung nghiến răng kể lại từng tội trạng của thiếp thất và thứ tử kia.

 

Nghe xong, ta thầm thở phào.  

Quả thực là lũ đáng chếc!

 

Con đường báo thù của ta, tất sẽ nhuốm máu.  

Nhưng chí ít, ta không muốn liên lụy quá nhiều kẻ vô tội.

 

Chưa tới nửa tháng, phủ Tể tướng đã lo liệu xong xuôi, còn đưa cả mẫu thân của Dao Chiêu Dung tiến kinh.

 

Ta sai người tuyên nàng vào cung, đưa thư tay của mẫu thân cho nàng xem.

 

Dao Chiêu Dung lập tức quỳ xuống, lệ tuôn không ngớt:  

"Hoàng hậu nương nương! Chỉ cần người lên tiếng, thiếp thân nguyện chếc không từ!"

 

Ta chờ chính là câu ấy.

 

Ta bảo người mang đến một viên đan dược, dặn dò:  

"Đây là trợ tử hoàn. Chỉ cần muội thị tẩm, ắt sẽ hoài thai. Nhưng đứa trẻ này... chưa chắc khỏe mạnh, không thể giữ lại."

 

Dao Chiêu Dung từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt người khác, lập tức hiểu rõ hàm ý trong lời ta.

 

Ta muốn nàng mang thai, không phải để sinh hạ long tự, mà là... lấy hài nhi làm vũ khí.

 

Dao Chiêu Dung nghiêng mình nói:  

"Thiếp thân đã rõ! Nhất định sẽ dốc toàn lực hoàn thành việc này."

 

Nàng quả không hổ danh mỹ nhân eo thon như rắn nước, quyến rũ hoàng thượng suốt ba đêm liên tiếp.

 

Một tháng rưỡi sau, Dao Chiêu Dung thuận lợi mang thai.

 

Hoàng thượng mừng rỡ khôn xiết.  

Nhà họ Dao thế yếu, ngoại thích chẳng có, Dao Chiêu Dung muốn sinh bao nhiêu liền sinh bấy nhiêu, chẳng chút áp lực.

 

Ngay lúc hoàng thượng còn đang mộng tưởng đến cảnh ôm quý tử sau vài tháng nữa, thì hiện thực giáng cho hắn một cú tát thật đau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trong một lần dạo chơi tại Ngự hoa viên, Dao Chiêu Dung lại bị Ôn Tiệp Dư đẩy xuống hồ sen.

 

Khi người được vớt lên, long thai đã không còn.

 

Dao Chiêu Dung òa khóc nức nở, hướng hoàng thượng tố cáo:  

"Hoàng thượng! Chính là Ôn Tiệp Dư đẩy thiếp thân xuống nước! Nàng còn nói... chỉ có nàng mới là người trong lòng hoàng thượng, những phi tần khác, ai cũng đừng hòng sinh được long tự! Cầu xin hoàng thượng làm chủ cho thiếp thân!"

 

Khi ta dẫn người đến nơi, Ôn Tiệp Dư cả người run rẩy:  

"Không... không phải thế... rõ ràng là nàng ta tự nhảy xuống!"

 

 Đức phi cũng vội vã đến, tất nhiên là nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa.

 

"Ôn Tiệp Dư, tiện nhân ngươi! Ngươi hại chếc con bản cung, giờ lại khiến Dao Chiêu Dung sảy thai, tâm địa ngươi quả thật độc ác! Chẳng lẽ, chỉ có ngươi xứng sinh long tự hay sao?!"

 

Đức phi cũng lập tức quỳ xuống:  

"Khẩn cầu hoàng thượng nghiêm trị ác phụ này!"

 

Ánh mắt hoàng thượng u ám.

 

Ôn Tiệp Dư vốn là người hắn ái mộ thuở thiếu thời, lại còn đang mang thai cốt nhục của hắn.

 

Đáng lý ra, hắn nên cưng chiều nàng vạn phần.

 

Nhưng khi nhìn thấy Dao Chiêu Dung m.á.u chảy không ngừng dưới bụng, rồi lại nhìn Đức phi chẳng bao lâu trước cũng mất con, sắc mặt hoàng thượng liền trầm xuống, không còn dành cho Ôn Tiệp Dư chút ôn nhu nào nữa.

 

Cuối cùng, chính tay hoàng thượng bế lấy Dao Chiêu Dung, sải bước rời đi.

 

Ta đứng bên cạnh, âm thầm cười lạnh.

 

Tốt lắm!

 

Đôi oanh yến lén lút nơi thâm cung kia, cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt lớn.

 

Hôm ấy, Ôn Tiệp Dư lại một lần nữa bị hạ chỉ cấm túc.

 

18

 

Ta đến thăm Dao Chiêu Dung, mang theo những loại bổ dược hảo hạng nhất.

 

“Thái y nói, chỉ cần tĩnh dưỡng ít lâu, thân thể muội sẽ dần hồi phục. Về sau muốn sinh con cũng chẳng phải chuyện khó. Bản cung nhất định sẽ để muội thuận lợi hạ sinh long tự.”

 

Nhà họ Dao không người, con của Dao Chiêu Dung cũng không thể đe dọa đến ngai vàng.  

Ta vốn chẳng hà khắc tới mức không cho nàng trở thành mẫu thân.

 

Dao Chiêu Dung toan quỳ xuống tạ ơn,  

ta giơ tay ngăn lại.

 

“Cứ an tâm nghỉ ngơi, vinh hoa phú quý của muội, còn ở phía sau kia kìa.”

 

Cùng lúc đó, trong tẩm cung của Ôn Tiệp Dư, đêm xuống lại có bóng người thấp thoáng qua lại.  

Lúc là nữ tử, lúc lại là nam nhân.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com