Hoàng đế có tin hay không, căn bản không quan trọng.
Điều quan trọng là — chỉ cần hắn nảy sinh nghi ngờ, thì từ nay về sau, trong lòng hắn Ôn Tiệp Dư sẽ không còn là ánh trăng thuần khiết nữa.
Người đi lục soát cung còn tìm thấy bức họa của Nhị hoàng tử.
Ngay sau đó, lại có cung nhân phản bội Ôn Tiệp Dư, quỳ xuống dập đầu nói:
“Hoàng thượng, Ôn Tiệp Dư… nàng luôn miệng nhắc đến Nhị điện hạ. Còn nói, Nhị điện hạ là trượng phu đã khuất của nàng!”
Tiền tài và quyền thế, có thể khiến bất cứ ai phản bội bất cứ ai.
Chỉ cần giá đủ cao, thiên hạ không người nào không thể lật mặt.
Ôn Tiệp Dư, nay đã là cá nằm trên thớt, chỉ còn cách cái chếcs một bước chân.
Hoàng đế lệnh người kéo nàng tới, mặc cho thân thể trọng thương, vẫn đích thân đá một cước thật mạnh:
“Tiện nhân! Trẫm đã từng bạc đãi nàng bao giờ?!”
Ta đứng bên cạnh, khóe môi rốt cuộc cũng không nhịn được mà cong lên.
Ôn Tiệp Dư vừa vặn nhìn thấy.
Nàng như cuối cùng cũng chợt bừng tỉnh.
Khuôn mặt của ta, nay đã rất giống tỷ tỷ.
Nàng chỉ tay về phía ta, rống lên:
“Hoàng thượng! Nhất định là hoàng hậu! Là nàng ta ở phía sau giở trò!”
Hoàng đế lại tung một cước nữa:
“Độc phụ! Hoàng hậu là người trẫm tự tay nuôi lớn, tâm tư thuần lương, há lại giống hạng nữ nhân tâm kế hiểm độc như ngươi?!”
Ta âm thầm cười lạnh trong lòng.
Hoàng đế tự xưng mưu trí hơn người, nhìn thấu lòng người, nhưng đến một tiểu cô nương mười lăm tuổi như ta, hắn cũng nhìn không thấu.
Nam nhân mà —
dù quyền cao chức trọng thế nào, vẫn khó tránh khỏi tự cao mù quáng.
Từ bụng dưới của Ôn Tiệp Dư, một vệt m.á.u lớn loang ra.
Giấc mộng phú quý vinh hoa của nàng, như bị đánh tan ngay trong khoảnh khắc ấy.
“Ta thật sự hối hận… khi xưa đúng là mù mắt! Nếu lúc đầu ta chịu an phận làm Nhị hoàng tử phi, sao có thể lâm vào kết cục hôm nay?!
Ngươi nói dối! Tất cả những lời thề đều là giả dối! Ta nguyền rủa ngươi, chếc không được tử tế!”
Ôn Tiệp Dư, ngay tại chỗ, xé toạc mặt nạ của chính mình.
Hoàng đế tức đến hộc m.á.u ngất xỉu.
Nhân lúc hắn mê man, ta hạ lệnh kéo Ôn Tiệp Dư ra ngoài xử trí.
20
Khi ta gặp lại Ôn Tiệp Dư, nàng đang nằm rạp dưới đất, đau đớn đến mức toàn thân co giật.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt đầy oán độc, gần như nghiến răng nghiến lợi:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Dựa vào cái gì mà kẻ thắng lại là ngươi?! Ta vẫn luôn cho rằng, ta đã thắng tỷ tỷ của ngươi rồi kia mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bật cười lạnh, ánh mắt như nhìn một con kiến dưới chân, chậm rãi đáp:
“Vì sao ta thắng ư? Bởi vì ta rất rõ, hoàng thượng chưa từng thật lòng yêu ngươi.
Năm đó hắn có thể vì bảo toàn ngôi thái tử mà vứt bỏ ngươi một lần, thì hôm nay, hắn cũng có thể bỏ ngươi thêm một lần nữa.”
Ôn Tiệp Dư sững người.
Ta tiếp lời:
“Ngươi thật quá ngu ngốc, sao có thể tin tưởng một kẻ đã từng buông tay ngươi?
Hoàng thượng đưa ngươi vào cung, chẳng qua chỉ là muốn cướp lại món đồ từng bị người khác đoạt đi mà thôi.
Khi chơi chán rồi, tự nhiên sẽ tiện tay vứt bỏ.”
“Ngươi, Sở Thuần, hay còn gọi là Nhị hoàng tử phi, từ đầu đến cuối chưa từng thắng.
Năm đó, khi thái tử chọn tỷ tỷ của ta, ngươi đã thua rồi.”
Ôn Tiệp Dư cười, một nụ cười còn thê lương hơn cả khóc.
Nàng rốt cuộc cũng đã hiểu rõ — kẻ khiến mọi sự thành ra như hôm nay, không phải ta, mà là hoàng đế.
Từ đầu đến cuối, nàng và tỷ tỷ ta, đều chỉ là những quân cờ đáng thương bị hắn lợi dụng.
Ôn Tiệp Dư viết một bức huyết thư, đem toàn bộ chân tướng năm xưa ghi chép rõ ràng, sau đó giao lại cho ta.
“Này Tiểu Kiều, ta không phải vì giúp ngươi. Ta chỉ không muốn để tên cẩu hoàng đế ấy được sống yên!”
Ta mang theo huyết thư rời đi.
Chẳng bao lâu sau, chuyện đầu tiên hoàng đế làm khi tỉnh lại, chính là hạ chỉ xử tử Ôn Tiệp Dư.
Ôn Tiệp Dư biết rõ bí mật xấu xa của hắn — hắn cần diệt khẩu.
Lục Châu hỏi ta vì sao lại bật cười.
Ta đáp:
“Nam nữ tình ái chốn nhân gian, thật nực cười. Giống thật lại giả, giả rồi lại thật.”
Ta đem huyết thư trao tận tay phụ thân.
Phụ thân sớm đã biết rõ mọi chuyện, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không tránh được thương tâm.
Nữ nhi mà người nâng niu trong tay, lại trở thành quân cờ hi sinh trong ván cờ đế vương kia.
Người sao có thể không đau lòng?
Phụ thân hành động rất nhanh, cho người tung tin khắp kinh thành, khiến nội dung huyết thư lan truyền khắp nơi.
Giờ phút này, toàn thành đều đã hiểu rõ.
Trưởng nữ nhà họ Kiều vốn không phải là bạch nguyệt quang trong lòng hoàng thượng,
tất cả đều là một màn kịch.
Nhị hoàng tử chếc một cách oan khuất.
Ngai vàng của hoàng đế là dùng thủ đoạn mà cướp đến.
Dân gian bắt đầu đồn thổi rằng — vị đế vương này không phải là chân mệnh thiên tử, thiên hạ sắp có biến.