Lục Kinh Chiêu cùng Thích Huyết Nhiễm qua một bàn trống ngồi.
Anh khá vui vẻ, khi nhìn thấy cuốn sách trên bàn anh cũng bàn về cuốn sách ấy và còn giới thiệu cho cô những loại sách khác hay hơn.
" Bao giờ thì anh đi thực tập vậy? Em nghe nói bây giờ năm ba đã đi thực tập rồi mà... "_ Thích Huyết Nhiễm
" Trông anh rất rãnh rỗi sao? "_ Lục Kinh Chiêu nhìn cô cười.
Thích Huyết Nhiễm thật thà gật đầu ngay.
" Ôi trời... Anh vẫn còn thời gian mà, phải qua năm sau mới bắt đầu thực tập. "_ Lục Kinh Chiêu
" À... "
" Em đã tham gia câu lạc bộ nào chưa? "_ Lục Kinh Chiêu
" Em chưa tìm hiểu. "_ Thích Huyết Nhiễm
" Vậy em có muốn tham gia câu lạc bộ tiếng anh của anh không? Ở đó chúng ta sẽ thường xuyên tiếp xúc với các bạn ngoại quốc và có rất nhiều hoạt động với nhau nữa. "_ Lục Kinh Chiêu
" Thật ạ? Tiếng anh của em có hơi kém... "
Kì thi tuyển sinh, điểm tiếng anh của cô vẫn là thấp nhất.
" Không sao, ngày đầu tham gia câu lạc bộ tiếng anh, vốn từ vựng của anh cũng rất kém. Nhưng bây giờ thì anh đã ở tầm cao mới rồi. "_ Lục Kinh Chiêu ưởng ngực vô cùng tự tin, dáng vẻ còn hơn cả con công đang xòe đuôi nữa khiến cho Thích Huyết Nhiễm không nhịn được mà bật cười.
" Em cười xinh thật đó. "_ Lục Kinh Chiêu
" Thích Huyết Nhiễm? "
Cô quay qua thì nhìn thấy Kình Vãn Mục đang tiến đến gần mình.
" Sao anh lại đến đây? "_ Huyết Nhiễm
" Chẳng phải cô bảo cô đang ở đây sao? "_ Kình Vãn Mục rất tự nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thích Huyết Nhiễm.
" Có phải là thiếu gì không? "
Lục Kinh Chiêu lên tiếng vì cảm thấy bản thân sắp biến thành không khí.
" Cậu đây là...? "_ Lục Kinh Chiêu nhìn Kình Vãn Mục.
" Kình Vãn Mục, còn anh? "
" Anh là Lục Kinh Chiêu, năm ba khoa Thiết kế đồ họa. Hai đứa là bạn của nhau sao? "
" Đúng thế! Còn anh, tính lừa đảo gì con nhóc nhà tôi? "_ Kình Vãn Mục
Thích Huyết Nhiễm...
Lục Kinh Chiêu...
" Anh thì lừa đảo gì chứ? "_ Lục Kinh Chiêu cười mà xấu vô cùng.
" Chứ tại sao lại ngồi ở đây? Lại còn khen nhỏ này xinh? Mắt anh mù à? "_ Kình Vãn Mục
Thích Huyết Nhiễm...
" Hả? Anh thấy xinh thì khen thôi, đâu có ý gì khác đâu... "
Kình Vãn Mục có vẻ không tin lắm nhưng buộc phải tin vì Thích Huyết Nhiễm sắp ghim dao vào não anh rồi.
" Vậy hai đứa cứ ngồi đây nói chuyện đi. Anh về trước nhé! "
" Tạm biệt! "
Lục Kinh Chiêu nói xong thì đứng dậy rời đi ngay.
" Cô đấy! Ngốc quá đi! "
Kình Vãn Mục quay sang búng vào trán cô một cái.
" Gì vậy chứ? "_ Thích Huyết Nhiễm xoa chỗ vừa bị anh búng, nhăn nhó nhìn anh.
" Nhìn anh ta đi, đa cấp như vậy mà cô cũng ngồi nói chuyện được à? "_ Kình Vãn Mục
Lục Kinh Chiêu - đàn anh năm ba khoa Thiết kế đồ họa - trong mắt Kình Vãn Mục \= ĐA CẤP
" Đa cấp gì chứ? "
" Cô không thấy à? Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen chẳng phải đa cấp thì là gì? Cái mặt lại trắng tát thế kia? "_ Kình Vãn Mục
Thích Huyết Nhiễm nhìn anh từ trên xuống dưới.
" Từ nãy đến giờ nhưng gì anh nói về anh ấy... có cái nào mà anh không có không? "
Kình Vãn Mục - mặc áo sơ mi trắng, quần tay đen, da trắng thiếu của đại thiếu gia - chẳng khác gì "đa cấp".
" Tất nhiên là phải khác rồi. Tôi không phải đa cấp. "_ Kình Vãn Mục
" Đàn anh khóa trên chứ không phải đa cấp. "_ Thích Huyết Nhiễm
" Vậy thì tại sao anh ta lại khen cô cười xinh chứ?"_ Kình Vãn Mục
" Kình Vãn Mục, anh muốn chết không? "_ Thích Huyết Nhiễm trừng mắt nhìn anh.
Kình Vãn Mục...
" Cô đang đọc gì vậy? "_ Kình Vãn Mục liếc nhìn cuốn sách trên tay cô.
" Đọc qua loa thôi. "_ Thích Huyết Nhiễm
" Ăn gì chưa? "_ Kình Vãn Mục
" Vừa mới ăn xong. "_ Thích Huyết Nhiễm
" Oh, vậy thì đọc đi. "_ Kình Vãn Mục nói xong liền gục đầu xuống bàn.
" Anh đến đây chỉ để ngủ thôi à? "_ Thích Huyết Nhiễm liếc nhìn anh.
" Chứ còn gì nữa? Gia Duệ Trạch quá ồn ào, tôi chẳng thể nào ngủ được. "_ Kình Vãn Mục mắt nhắm nghiền nhưng vẫn trả lời cô.
" Gia Duệ Trạch? Bạn cùng phòng với anh à? "_ Thích Huyết Nhiễm
" Ừ, không chỉ là bạn cùng phòng mà còn là bạn cũ. Cái nhà bên cạnh nhà cô đấy, là nhà của cậu ta. "_ Kình Vãn Mục
" Trùng hợp như thế sao? "_ Thích Huyết Nhiễm chớp mắt, trên đời còn có kiểu trùng hợp như vậy à?
Nói là bên cạnh nhà nhưng vẫn cách cả một khu vườn lớn. Lúc vừa chuyển đến Thích Huyết Nhiễm có để ý nhưng trước nay chưa từng thấy ai ra vào căn nhà đó cả. "
" Trùng hợp cái khỉ gì chứ? Cậu ta bị điên thì có."_ Kình Vãn Mục nhăn mặt tặc lưỡi một tiếng.
" Nhưng trước nay tôi có thấy ai ra vào căn nhà đó đâu nhỉ? "_ Thích Huyết Nhiễm
" Phải thế rồi, cậu ta đi du học từ lâu. Tôi còn tưởng là nó sẽ ở mãi bên Mĩ vậy mà bây giờ lại về nước. "_ Kình Vãn Mục
" Có vẻ anh không muốn gặp người ta nhỉ? Dù sao thì người ta cũng rất muốn gặp anh sau bao nhiêu ngày xa cách mà. "_ Thích Huyết Nhiễm
Kình Vãn Mục im lặng không trả lời, Thích Huyết Nhiễm nhìn anh còn tưởng anh đã ngủ nhưng khoảng vài giây sau thì anh trả lời.
" Không phải là không muốn gặp lại, bạn bè cách xa bao lâu rồi chứ? Nhưng mà... cậu ta nói nhiều đến mức tay tôi sắp mọc thành cây rồi. "_ Kình Vãn Mục chậm rãi lên tiếng.
Ngày mà Gia Duệ Trạch đi, Kình Vãn Mục đã đứng ở nhà nhìn xe cậu dần khuất. Mặt mũi lúc ấy mếu lại cố ngăn bản thân không rơi nước mắt đến đáng thương luôn mà.
Kình Vãn Mục cũng rất mong Gia Duệ Trạch không đi vì lúc ấy anh không còn người bạn nào khác cả.
Sau này khi chơi với những người bạn ở trường, Kình Vãn Mục đều sẽ dừng lại ở mức bình thường. Bằng không, anh sợ mình sẽ một lần nữa không chịu nổi cảnh chia cắt.
Thích Huyết Nhiễm nhìn anh, người này ngoài lạnh trong nóng, dù miệng hổn nhưng tâm hồn lương thiện.
Thật là...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***