Đối với Lâm Nhan, ly hôn cũng là một chuyện cấp bách, xử lý xong một chuyện thì bớt được một cái phiền.
Lâm Nhan đẩy cửa đi vào thì thấy chủ nhiệm trung niên đầu hói đang cúi đầu khom lưng rót nước châm trà cho Tạ Phong Trần trong phòng làm việc, khóe miệng nhịn không được run rẩy, có tiền thật là tốt đó, đến chỗ nào cũng được người khác cung phụng.
Tạ Phong Trần vẫn là một thân âu phục màu đen, phía trong là sơmi trắng, chuẩn tác phong của một doanh nhân ưu tú, chững chạc, lão luyện, chẳng qua là khí lạnh đóng băng cả mét quanh người khiến chủ nhiệm đầu hói kia trong lòng run sợ như đi trên lớp băng mỏng.
Lâm Nhan thở dài, ở chỗ này có cần phải giả vờ cao kiêu ngạo, lạnh lùng phóng thích hàn khí ra sao?
"Hello! Buổi sáng tốt lành nha!" Lâm Nhan có lòng chào hỏi người kia, có ý muốn làm dịu bầu không khí một chút.
Ai dè đổi lại thằng cha này căn bản đếch thèm để ý đến cô, sốt ruột thúc giục chủ nhiệm trung niên đầu hói: "Bắt đầu đi!"
Bởi vì có thỏa thuận ly hôn, nên xem như hai bên ly hôn trong hòa bình, mặc dù lời nói của nhân viên công tác ám chỉ hai người phải bình tĩnh, suy nghĩ kỹ càng, tóm lại chính là ý khuyên hợp không khuyên ly, nhưng quay lại nhìn thấy ánh mắt bức người của người đàn ông lạnh lùng kia lại không tự chủ đẩy nhanh quy trình.
Hai tờ giấy đăng ký kết hôn được đổi thành ly hôn, ảnh chụp chung được đổi thành từng người, sau khi đóng dấu nổi, chủ nhiệm trung niên còn thể hiện vẻ mặt luyến tiếc: "Tôi làm việc ở chỗ này hai mươi năm, vừa nhìn thấy tướng mạo hai người thì đã cảm thấy có tướng phu thê, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi."
Lâm Nhan cẩn thận cất chứng nhận ly hôn đi, chỉ cười mà không nói.
Tạ Phong Trần xoay người bước đi, ngay cả chứng nhận ly hôn cũng do trợ lý Trần thu lại, giống như chỉ cần cái gì có liên quan đến Lâm Nhan thì giống như đều nhiễm độc vậy.
Người đàn ông cao lớn chân dài, trong chớp mắt đã đi đến ngoài cửa thủy tinh cảm ứng. Lâm Nhan bĩu môi, ngoài cửa thủy tinh là khoảng hai mươi bậc thang, cô mang giày cao gót nên lao ra cũng chậm hơn, đuổi đến nơi thì người ta đã bị trợ lý cung kính mời ngồi vào trong siêu xe rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Phong Trần nghe thấy tiếng giày cao gót từ xa đến gần, càng ngày càng nhanh, nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy người phụ nữ mười lăm phút trước còn cùng trên một quyển chứng nhận đăng ký kết hôn với anh đang bay đến như con bướm đỏ hạ cánh bay lượn dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, ngược lại nhìn thấy thuận mắt hơn trước rất nhiều, giọng nói cô dồn dập hỏi: "Tạ tiên sinh, thủ tục ly hôn đã xong rồi, bây giờ có thể giúp tôi xử lý chuyện hộ khẩu không?”
"Lâm Nhan, đã ly hôn rồi, cô chỉ là vợ trước thì sao lại không biết xấu hổ chuyển hộ khẩu đến nhà tôi?" Tạ Phong Trần nhìn Lâm Nhan không nói lời nào, chỉ cảm thấy người phụ nữ này sợ là ra đường quên mang theo não rồi.
Vợ trước Lâm Nhan mơ mơ hồ hồ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đổi thành lúc đỏ lúc xanh: "Anh giỡn chơi với tôi à? Không phải đã nói giúp tôi làm chuyện này rồi sao?"
"Không thân cũng chẳng quen, tôi thiếu nợ gì cô à?" Tạ Phong Trần cười châm biếm, lấy tay che miệng khinh bỉ ngáp một cái, giây tiếp theo liền nâng cửa kính xe lên, không muốn trả lời cô nữa.
"Quay về công ty." Tạ Phong Trần trầm giọng ra lệnh, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ sốt ruột của Lâm Nhan qua lớp kính, không hiểu sao tâm trạng anh tốt hơn một chút.
Nín nhịn suốt hai năm cuối cùng cũng thở ra một hơi.
"Ông chủ, thực ra có thể nhắc nhở Lâm tiểu thư làm hộ khẩu độc lập không nhất định chỉ có cách chuyển theo quan hệ vợ chồng." Trần Sảng nhìn thấy bộ dạng gắt gỏng giậm chân của Lâm Nhan qua gương chiếu hậu, không đành lòng nói.
Cậu nghĩ hôm nay Lâm Nhan sẽ sinh sự, nhưng không ngờ rằng người ta lại tin tưởng cậu, tràn đầy thành ý mang theo thỏa thuận ly hôn tới.
Quá trình xử lý thủ tục cũng vô cùng phối hợp.
Từ đó, cậu thật sự cảm thấy hình như Lâm Nhan cũng không phải xảo quyệt, đáng ghét như vậy.
"Nhiều chuyện." Ánh mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng lướt qua cậu, chuyện của người phụ nữ tên Lâm Nhan kia, một chút anh cũng không muốn dính dáng đến.
Nhìn thấy đuôi chiếc xe xa hoa kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Nhan tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt nguy hiểm nheo lại: "Tên đàn ông chó c.h.ế.t kia, anh hãy cầu nguyện cả đời này đừng bao giờ rơi vào tay bà đây."