Nam Chính Cua Lại Tôi

Chương 219



"Không, em không đồng ý, Hữu Niên, anh không để đối xử với em như vậy, anh đã nói sẽ cưới em, anh đã đồng ý sẽ sống bên em mãi mãi..." Lâm Sanh sụp đổ gào lên khàn cả giọng nhưng cũng không khiến người đàn ông đang rời đi bước chậm lại một chút nào.

 

Cô ta chưa từng nghĩ người đàn ông đó sẽ đối xử vô tình với cô ta như vậy, không hề lưu luyến gì cô ta, bỏ đi cũng không thèm quay đầu lại.

 

Lâm Nhan lạnh lùng nhìn dáng vẻ đau khổ muốn c.h.ế.t của Lâm Sanh. Đứng trước mặt người mình yêu, Lâm Sanh cũng chẳng cao quý gì hơn so với nguyên chủ trước kia, bụng dạ khó lường, hại người hại mình, gieo gió gặt bão, cô sẽ không thông cảm với cô ta.

 

"Lâm Nhan, từ nhỏ cô cướp đi bố mẹ tôi, cướp vinh hoa phú quý của tôi còn chưa đủ sao? Vì sao ngay cả người đàn ông tôi yêu cô cũng muốn cướp đi? Cô đừng đắc ý quá sớm, cho dù Hữu Niên không cần tôi, anh ấy cũng sẽ không bao giờ yêu cô, cô chỉ là một thiên kim giả mạo tu hú chiếm tổ chim khách, cô chỉ là một cô nhi không ai cần..." Lâm Sanh muốn đuổi theo ra ngoài nhưng lại bị cảnh sát chặn đường trốn thoát, cô ta trút tất cả mọi hận thù lên người Lâm Nhan, vừa mở mồm đã dùng từng từ từng chữ đ.â.m vào chỗ đau của Lâm Nhan.

 

"À, tôi vốn đâu thèm để ý người đàn ông vừa mới vứt bỏ cô đâu, về chuyện có ai cần tôi hay không thì không mượn cô phải lo lắng, dù sao bây giờ tự cô còn chưa lo nổi cho bản thân mình!" Khuôn mặt Lâm Nhan lành lạnh, Lâm Sanh càng kích động thì ngược lại tâm trạng của cô lại càng bình tĩnh, Lâm Sanh như vậy, không khác gì tên hề đang nhảy nhót cả.

 

Cho dù Lâm Sanh thà c.h.ế.t cũng không chịu nhận, nhưng tất cả mọi chuyện đã được vạch trần rất rõ ràng, Tần Thành dẫn người thu xếp hiện trường, Lâm Nhan vội gỡ chiếc dây chuyền trên cổ đưa cho anh, sợi dây chuyền đó chẳng những có cài đặt định vị mà còn có thể ghi âm, cũng bởi vì nhờ có sợi dây chuyền này, Tạ Phong Trần mới có thể tìm thấy cô đầu tiên.

 

"Em mệt quá, chúng ta về nhà đi!" Lâm Nhan lười xem tiếp trò cười này, nhéo nhéo tay người đàn ông, mệt mỏi bơ phờ nói.

 

Tiết mục bỏ đá xuống giếng cô khinh thường làm, cũng sẽ không làm, đối với Lâm Sanh mà nói, mất đi tất cả đủ để cô ta hối hận cả đời rồi.

 

"Leo lên đi, anh cõng em." Tạ Phong Trần dịu dàng cười, chú ý thấy Lâm Nhan cụp mắt, không có tinh thần, trong lòng anh dâng lên lo lắng, tự động ngồi xuống trước mặt Lâm Nhan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lâm Nhan cũng không từ chối, rất ngoan ngoãn nằm úp lên tấm lưng dày rộng của người đàn ông, mọi người ở đó bỗng dưng cảm thấy trong miệng nghẹn đầy cẩu lương.

 

"Lâm Nhan, cô thích Hữu Niên bao nhiêu cô tưởng tôi không biết sao? Cô cho là giả vờ thân mật với người đàn ông khác thì tôi sẽ tin cô không thèm để ý sao? Tạ thiếu, anh vẫn không biết lúc trước vì sao lại nằm trên cùng một chiếc giường với Lâm Nhan, bị người ta bắt gặp, bị bức hôn đúng không? Là Lâm Nhan cho người bỏ thuốc Hữu Niên nhưng không thành công, bị Tô Oánh bỏ vào trong ly của anh, từ đầu đến cuối Lâm Nhan đều lợi dụng anh, cô ta không yêu anh, chỉ là cô ta biết mình không phải con gái ruột của nhà họ Lâm, muốn giữ lại vinh hoa phú quý mà thôi." Lâm Sanh nhìn thấy cảnh này, nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức méo cả mặt, mang tâm trạng cá c.h.ế.t lưới rách muốn khiến người ta ghét bỏ Lâm Nhan.

 

Cô ta rơi xuống vực sâu, dựa vào đâu mà Lâm Nhan có thể nhận được sự cưng chiều của người đàn ông kia như vậy, cô ta cũng muốn để cho Lâm Nhan nếm thử cảm giác mất đi tất cả.

 

Hô hấp của Lâm Nhan ngừng lại, vô cùng căng thẳng, không biết anh nghe được sự thật có nổi giận vứt bỏ cô hay không.

 

"Là lợi dụng thì sao chứ? Tôi rất vui mừng vì người đó là tôi, tôi yêu cô ấy, không liên quan gì đến chuyện cô ấy là thiên kim của nhà họ Lâm, chỉ là một cái nhà họ Lâm thôi, tôi chưa bao giờ để vào mắt." Tạ Phong Trần hừ lạnh một cái, vẻ mặt âm u, đôi mắt vô cùng sắc bén, giọng điệu mỉa mai, trong lời nói chẳng coi nhà họ Lâm ra gì.

 

"Điên rồi, điên rồi, cả đám đều bị con khốn Lâm Nhan này mê hoặc..." Lâm Sanh lạnh lùng cười ầm lên, vừa điên cuồng vừa tuyệt vọng, hốc mắt là một mảnh đỏ bừng.

 

Hai tay Tạ Phong Trần nâng chân Lâm Nhan xốc lên trên, vững vàng bước ra ngoài.

 

Đi ra rất xa, Lâm Nhan vẫn có thể nghe tiếng cười điên cuồng phía sau, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, cánh tay vô thức ôm sát cổ người đàn ông.

 

Không biết nghe được tin đồn từ đâu, phóng viên biết được tin người quen của Lâm Nhan và chủ mưu phía sau trận tai nạn xe của Lâm Nhan bị bắt, vội vàng chạy tới, ngoài dự đoán lại chụp được ảnh nữ minh tinh đang nổi Lâm Sanh cũng ở trong đó, chỉ trong chốc lát, toàn mạng bùng nổ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com