Nam Chính Cua Lại Tôi

Chương 22



Đặc biệt luyến tiếc cái quỷ á.

 

Đồ khốn nạn, giả tạo, lại dám hãm hại cô như vậy.

 

Lâm Nhan mém chút nữa nhịn không được phun một búng m.á.u lên mặt Tiêu Bạch.

 

Tên c.h.ế.t tiệt Tạ Phong Trần kia ghét cô như vậy không biết sẽ nhạo báng cô như thế nào đâu!

 

Cô muốn cho tên chó c.h.ế.t đó biết, cô - Lâm Nhan sau khi ly hôn với anh ta cũng có thể sống phơi phới như diều gặp gió, còn đàn ông à?

 

Bà đây tuyệt đối không thiếu nhé.

 

Tạ Phong Trần đương nhiên cũng không tin tưởng vào lời giải thích của Tiêu Bạch, Lâm Nhan luyến tiếc anh á?

 

Quả thực là nực cười, vừa ly hôn thì đã đến chỗ này chơi bời lêu lổng, rõ ràng là vui đến quên cả trời đất luôn ấy chứ!

 

"Bạch Bạch, em khó chịu quá, muốn ôm một cái." Lâm Nhan mới không phải là một người chịu ngồi yên chờ chết, chờ cho người ta chê cười mình, một đôi tay mềm mại không xương hướng lên người Tiêu Bạch mà quấn lấy như dây leo, thực ra ở chỗ không ai nhìn thấy thì hết cấu lại bấm anh.

 

Không khí trong đại sảnh đột nhiên giảm xuống đến mức đóng băng, Tiêu Bạch chỉ cảm thấy trên khuôn mặt âm trầm của Tạ Phong Trần ẩn giấu mưa m.á.u gió tanh giống như có thể cắn nuốt anh bất cứ lúc nào.

 

Triển Vọng vốn đang đứng một bên xem kịch vui lập tức trợn mắt há hốc mồm.

 

Lâm Nhan, người phụ nữ này thật là dũng mãnh!

 

Hai năm trước thì gài bẫy anh trai anh, chiếm lấy vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Tạ nhưng không làm tròn nghĩa vụ, vậy mà hiện tại dám làm trò trước mặt anh Tạ, ve vãn thằng con rơi kia.

 

Nhìn ánh mắt của anh trai anh như muốn gϊếŧ đôi gian phu... này diệt khẩu.

 

Điều đáng sợ là người phụ nữ cặn bã kia còn rất xảo quyệt, Tiêu Bạch trên danh nghĩa vẫn là người đại diện của cô ta, không chừng hai người đã sớm cấu kết với nhau làm chuyện xấu rồi, bí mật thông da^ʍ, đáng thương anh trai anh từ đầu đến cuối đều là một người bị hại vô tội.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Triển Vọng cảm thấy điều hòa của đại sảnh dường như đã giảm xuống mấy độ, rất lạnh.

 

"Xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều người chen chúc trong đại sảnh như vậy?" Đêm nay Hàn Hữu Niên đưa Lâm Sanh tới.

 

"Lâm tiểu thư, Hàn thiếu, vừa rồi..."

 

Ngại thân phận đặc thù của Hàn Hữu Niên, người nhân viên cũng không dám giấu giếm, lướt qua chuyện Lưu Minh Dương giải thích hoàn chỉnh chuyện tối nay.

 

Lâm Sanh vốn không có hứng thú nhưng vừa quay đầu liền chú ý đến chỗ mọi người đang tập trung lúc này.

 

Hai khuôn mặt rất quen lập tức đập vào mắt cô ta. Cuối cùng tầm mắt cô ta dừng lại trên người phụ nữ đang ôm Tiêu Bạch, ánh mắt dại ra, kéo Hàn Hữu Niên cùng nhau đi qua, "Tiêu thiếu? Anh rể, làm sao mọi người đều ở đây? Đây là... Nhan Nhan sao? Sao chị ấy lại uống thành như vậy?"

 

Ngày trước Lâm Sanh trở về nhà họ Lâm cũng không công bố thân phận Lâm Nhan không phải là con ruột. Trên danh nghĩa, nhà họ Lâm thông báo Lâm Nhan là chị gái của Lâm Sanh, sau khi Lâm Nhan gả cho Tạ Phong Trần thì xem như anh là anh rể trên danh nghĩa của Lâm Sanh.

 

Nhưng mà Tạ Phong Trần và nhà họ Lâm chưa từng qua lại với nhau.

 

Lâm Sanh khách sáo, lễ phép chào hỏi nhưng sắc mặt Tạ Phong Trần vẫn tối đen như mực, cô ta hơi lộ vẻ quẫn bách.

 

Những người đàn ông trong đại sảnh đều không ai mở miệng, rõ ràng là rơi vào một tình thế căng thẳng không biết tên nào đó.

 

Lâm Sanh đành phải nhìn Lâm Nhan, quần áo hở hang, vậy mà dám ôm ôm ấp ấp với Tiêu Bạch trước mặt mọi người, nhìn gương mặt của Tạ thiếu kìa, quả thật rất giống hiện trường bắt kẻ thông da^ʍ.

 

Lâm Sanh có lòng tốt đến đỡ cô, muốn kéo cô ra khỏi người Tiêu Bạch: "Nhan Nhan, Nhan Nhan, chị tỉnh lại đi, anh rể đến rồi kìa."

 

Anh rể?

 

Không nói đến chuyện cô đã ly hôn với Tạ Phong Trần, cô đã nói rõ ràng là kết thúc với nhà họ Lâm rồi, thật không biết người phụ nữ này là thánh mẫu hay là có ý gì mà đi quan tâm một người phụ nữ tu hú chiếm tổ chim khách chiếm cuộc sống của cô ta để làm gì?

 

Cô ta không biết là hai người tốt nhất là cả đời đừng nên có quan hệ gì với nhau à?

 

Lâm Nhan đau đầu, bởi vì say rượu nên cô cũng có chút không khống chế được tính khí của mình, cáu kỉnh gạt tay Lâm Sanh ra, ánh mắt mơ màng nhìn cô ta, đột nhiên khẽ cười: "Cô là ai vậy? Làm sao có anh rể thế? Bổn tiểu thư bây giờ là người độc thân chưa kết hôn, độc thân, cô hiểu không? Đừng đυ.ng vào tôi, bảo vệ tốt người đàn ông của cô là được rồi, đừng có động tay động chân."