Nam Chính Cua Lại Tôi

Chương 233



"A~ Tạ cẩu, lúc thích em thì ngàn tốt vạn tốt, lúc không thích thì rõ ràng đã đồng ý ly hôn xong sẽ giúp em tách hộ khẩu ra, sau khi ly hôn thì trở mặt trong nháy mắt, dù tốt xấu thế nào anh cũng nên có lương tâm một chút nha! Xem em dễ bắt nạt đúng không?" Lâm Nhan tự tin tràn đầy, bây giờ nhớ đến vẫn không nhịn được mà tức giận.

 

"Anh sai rồi, em muốn làm sao để nguôi giận đều được hết, đánh anh, mắng anh cũng được, nhưng không thể chia tay." Tạ Phong Trần nản lòng trong nháy mắt, phụ nữ thật sự là có logic thiên tài, vốn dĩ là cô không đúng, nói qua nói lại, kết quả trở thành anh là đầu sỏ gây tội.

 

Lần thứ n Tạ Phong Trần hối hận về quyết định ly hôn lúc trước, ghen tuông gì đó ném qua một bên trước đi, anh đang nhức đầu nếu như Lâm Nhan không ngừng lôi chuyện cũ ra rồi hối hận vì đã ở bên anh thì phải làm sao đây?

 

Thái độ xin lỗi của Tạ Phong Trần vô cùng chân thành, trong lòng anh lo lắng không yên nên vẻ lạnh lùng trong mắt rút hết đi, chỉ còn lại đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Nhan.

 

"Người anh em, dù sao anh cũng còn biết tự mình hiểu lấy đó, anh có tư cách gì ghen rồi tức giận? Em mới là người bị vứt bỏ đó, rất khó chịu, về sau anh phải tốt với em một chút, biết không?" Lâm Nhan nhìn thấy đôi mắt vô tội và tràn đầy tình cảm của anh, lập tức cảm thấy bị quyến rũ không chịu đựng nổi. Dáng vẻ bặm môi tủi thân của tên đàn ông thối cũng đáng yêu quá đi. Chẳng qua anh vừa bá đạo lại vừa hẹp hòi, cô nhất định phải kiềm chế sự kiêu ngạo của anh, nếu không đến một lúc nào đó cô không có cách nào có thể sống nổi.

 

Khóe miệng Tạ Phong Trần hơi co rút không thể nhìn rõ, lại nói tất cả đều là lỗi của anh, anh không nhìn thấy cô khó chịu chỗ nào, sau khi ly hôn thì chơi còn điên cuồng hơn so với bất cứ ai, còn đặc biệt chạy đến hội sở Hoàng Đình để chúc mừng, tìm trai bao cùng điên cuồng.

 

A~ phụ nữ đúng là nhóc quỷ miệng đầy lừa gạt người khác, nhưng hết lần lần đến lần khác anh lại thích cô, giống như một thùng thuốc nổ, không thể chạm vào được, chỉ có thể cưng chiều vô điều kiện.

 

"Ừm, anh sẽ đối xử tốt với em, có thể dùng cả đời để chứng minh." Người đàn ông trịnh trọng hứa hẹn, đôi mắt thâm tình không chịu nổi.

 

Hu hu, tên chó má này lại quyến rũ cô rồi, cả đời rất tốt đẹp, ai dám cam đoan chứ!

 

Nhưng mà nghe được anh nói muốn ở cùng cô cả đời, trong lòng Lâm Nhan vẫn thật sự vui vẻ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Vậy cũng không được ăn giấm tùm lum nữa, anh nhìn xem, em cũng có vậy đâu." Lâm Nhan suy nghĩ rồi lại mở miệng.

 

"Ừ, đó là bởi vì anh giữ mình trong sạch, chưa bao giờ anh để cho người phụ nữ khác có cơ hội đến gần mình. Anh không thích em thân thiết với người đàn ông khác quá, bây giờ em có anh rồi, nên dành nhiều thời gian và tình cảm cho anh mới đúng." Tạ Phong Trần hơi rầu rĩ không vui, cũng biết không thể lập tức khiến cho Lâm Nhan cắt đứt hoàn toàn với những người đàn ông khác, nhưng mà, anh vẫn muốn để cô biết anh dốc lòng chung thủy với cô thế nào.

 

Về phần những hoa đào nát của cô, anh cũng chỉ có thể tự mình ra tay bóp nát, không thể để người khác có cơ hội.

 

"Vâng, anh yên tâm đi, em chỉ là quen bạn bình thường thôi." Lâm Nhan cảm thấy những lời này của Tạ Phong Trần cũng không sai, bị thuyết phục rồi.

 

"Ừm, em ngoan một chút, nếu không anh cũng sẽ tức giận, cũng sẽ khó chịu." Tạ Phong Trần nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn đồng ý của Lâm Nhan, trong lòng vô cùng mềm mại, nhịn không được giơ tay bẹo bẹo má cô, "Ngày mốt bay lúc mấy giờ? Đi mấy ngày vậy?"

 

Ánh mắt và động tác của Tạ Phong Trần đặc biệt dịu dàng, Lâm Nhan có cảm giác bị vuốt lông, nhịn không được dùng khuôn mặt cọ cọ vào mu bàn tay anh, trong lòng cũng có mấy phần không nỡ, kéo anh ngồi xuống, đầu dựa vào vai anh, "Lúc chín giờ sáng, chắc là khoảng trên dưới năm ngày á! Đến bên đó có thời gian em sẽ gọi điện thoại cho anh."

 

Tạ Phong Trần giơ tay ôm chặt lấy Lâm Nhan, "Làm sao lại lâu như vậy, Trữ Thành ở phía Bắc, mùa đông bắt đầu sớm, mang nhiều quần áo dày một chút."

 

"Bởi vì phải quay ở sa mạc, còn muốn chọn thời tiết, cho nên thời gian ở lại dài hơn một chút. Anh yên tâm, em đã lớn như vầy, sẽ biết tự chăm sóc bản thân. Đúng rồi, nói đến quần áo, hôm nay em có mua quà cho anh."

 

"Thật sao?" Đôi mắt của Tạ Phong Trần sáng lên, một đợt vui sướиɠ dâng lên trong lòng.

 

Anh không ngờ vậy mà Lâm Nhan lại thật sự mua cho anh.

 

"Vâng, để em lấy ra cho anh, anh thử xem, em với bác gái đều cảm thấy siêu đẹp đó." Nhất thời Lâm Nhan nổi lên hứng thú, chạy đến huyền quan tìm được món đồ nam trong một đống túi lớn túi nhỏ đã mua.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com